Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 472



Chương 472:

 

Vừa đe doạ vừa dụ dỗ, chỉ cần cô ta nói ra sự thật thì Hoa Tinh sẽ xong đời. Làm như vậy nhanh hơn nhiều so với mình hỏi từng người một. Quả nhiên sự phát triển hùng mạnh của gia tộc Nam Cung bây giờ cùng với thủ đoạn của Nam Cung Huân không tách rời, may mà mình không chọn anh ấy làm kẻ thù!

 

Có Cẩm lười biếng nhìn người đó, cô không biết tại sao, cô luôn cảm thấy người này rất giống người trong trí nhớ của cô.

 

Có thể tìm thấy một cảm giác quen thuộc trên người anh ta, nhưng đối với anh ta lại rất xa lạ.

 

Rốt cuộc mình đã quên những gì?

 

Kể từ lúc Cố Cẩm ngã ngựa cũng chỉ mới qua mấy tiếng, mà người đàn ông này đã có thể tra rõ ràng một trợ lý nhỏ bé như cô tal “Tôi không làm.” Lam Nguyệt khẽ cắn môi, Hoa Tinh đối xử với cô ta rất tốt, ít nhát năm ngoái ba mình háp hối nằm viện, lúc cùng đường cô ấy đã giúp mình.

 

Ngay cả khi người đàn ông này đề nghị đưa cho mình năm mươi vạn, hoặc thậm chí tìm một công việc cho mình, Lam Nguyệt cũng không thể dễ dàng phản bội Hoa Tinh.

 

“Không nói đúng không?” Dường như Nam Cung Huân đã sớm biết cô ta sẽ cư xử như vậy, anh ta cũng không ngạc nhiên.

 

Chỉ thấy anh ta lấy điện thoại di động ra bắt đầu bám số, vừa bám số, Lam Nguyệt đã cảm thầy có chút bắt an.

 

Mặc dù không biết người đàn ông này là ai, từ khí chất của người đàn ông và ngay cả thái độ tôn trọng của Nam Cung Mặc đối với anh ta, chắc chắn anh ta không phải là một người bình thường.

 

“Anh định làm gì?” Lam Nguyệt ôm ngực có chút bắt an hỏi.

 

Nam Cung Huân lười biếng nói: “Không làm gì, trong lòng mọi người đều biết rõ ai đã làm chuyện này. Cô cho rằng camera không ghi lại được hình ảnh của mình, pháp luật không thể trừng phạt cô?

 

Ôm tâm lý may mắn như này cũng không phải là chuyện xấu, tôi luôn là người rất công bằng, cô động vào vợ chưa cưới của tôi, vậy thì tôi chỉ có thể động vào em trai của cô.

 

Muốn cậu ta một đôi tay hay một đôi chân, cô có thể lựa chọn thoải mái, tắt nhiên, tôi sẽ không làm điều đó trước camera, giống như cô, tôi sẽ làm rất cần thận. “

 

Anh ta dùng giọng điệu hờ hững bâng quơ nói ra những lời tàn nhẫn như vậy, mà Lam Nguyệt biết rất rõ người đàn ông này không phải đang nói đùa với cô ta.

 

Một trong những điều cô ta biết rõ nhất khi gia nhập giới giải trí là những người giàu có này có thể chơi bất cứ thứ gì họ muốn, chứ đừng nói đến việc chơi em trai của mình.

 

Những nữ minh tinh bị ép nhảy lầu là bị như vậy sao?

 

Chết cũng chết một cách vô ích.

 

Lam Nguyệt nhanh chóng quỳ xuống: “Cầu xin anh, anh tha cho em trai của tôi được không? Em ấy vô tội.”

 

“Tha cho cậu ta? Vậy thì ai đến tha cho vợ chưa cưới của tôi? Không lẽ cô ấy không vô tội sao?”

 

“Cô là người trong ngành giải trí, cô đã nhìn thấy những mặt tối, cô nên hiểu một đạo lý, có một số người mà cô không thể trêu vào.

 

Tôi sẽ cho cô một cơ hội cuối cùng, nói ra sự thật, nếu không, tôi sẽ xuống tay với đứa em trai vô tội của cô!”

 

Giọng điệu của Nam Cung Huân càng lúc càng mạnh, Lam Nguyệt sững sờ ngã xuống, lúc này cô ta đã rơi nước mắt.

 

“Là tôi làm, trước đó tôi thấy cô Erlena đi chọn ngựa, trong lòng tôi cảm thấy không công bằng cho chị Tinh, cho nên tôi mới làm như vậy.

 

Lúc đó, tôi bị ma quỷ ám ảnh, không nghĩ nhiều đến hậu quả, xin lỗi đã mang đến bát tiện cho cô Erlena.”

 

Lam Nguyệt nhận mọi trách nhiệm về mình, cô ta biết người đàn ông này là người mà cô ta không thể trêu vào.

 

Ngay cả khi không có bằng chứng, những gì anh ta muốn là một người để xoa dịu cơn giận của mình, người này có thể là mình, hoặc có thể em trai của cô ta.

 

Nam Cung Huân rất không hài lòng với lý do thoái thác của cô ta: “Tôi muốn nghe sự thật.”

 

“Những gì tôi nói là thật, tôi đã đặt kim.”

 

“Ý tôi là ai đã hướng dẫn cô làm điều này? Đột nhiên trong thẻ của cô có thêm hai mươi vạn, là ai đã cho?”

 

“Số tiền này là chị Tinh cho tôi vay để trợ cấp cho gia đình.

 

Trước đây chị Tinh cãi nhau vài lần với cô Erlena. Tôi biết chị Tinh không thích cô ấy lắm nên đã tự ý dạy cho cô Erlena một số bài học.

 

Tôi đã làm tât cả những việc này một mình, chị Tỉnh thậm chí còn không biết, cũng không liên quan đến chị ấy.”

 

Đây là cách duy nhất mà Lam Nguyệt có thể làm, nó có thể làm dịu cơn tức giận của họ, cũng không cần phải kéo Hoa Tinh xuống nước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.