Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 475



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 475:

 

Vẻ mặt đau khổ, thực sự cho rằng mọi chuyện là như vậy.

 

Có Cẩm chỉ liếc nhìn cô ta không trả lời, nào có chuyện cô sẽ buông tha dễ dàng cho người phụ nữ dám làm mình mắt trí nhớ?

 

Cô quay đầu nhìn Nam Cung Mặc: “Đạo diễn, không phải vẫn còn một vài cảnh quay à, anh mau quay đi.”

 

“Nhưng đầu của em…”

 

“Em không sao, mau hoàn thành việc quay phim.” Cố Cẳm luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, hiện tại trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ.

 

Quay xong sớm cô sẽ đi tìm lại ký ức của mình, có lẽ cô còn có rất nhiều việc phải làm.

 

Cô cũng không thờ ơ như Nam Cung Huân nghĩ, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng.

 

Thông tin cô nhận được đến từ những người xung quanh cô, cô còn phải phân biệt được người tốt hay xấu, những lời nói đó là thật hay giả.

 

“Được, chuẩn bị cảnh quay tiếp theo, hôm nay bắt đầu đẩy.

 

nhanh tốc độ hơn tiết tấu!”

 

Tình hình hiện tại đã thay đổi đáng kể, Nam Cung Huân đã đến, tin tức này sẽ sớm đến tai Tư Lệ Đình.

 

Tư Lệ Đình và Nam Cung Huân rất giống nhau, họ đều là những người có cách làm việc tàn nhẫn.

 

Đừng thấy vẻ ngoài dịu dàng của Tư Lệ Đình trước mặt Cố Cẩm, thực chất anh là một con sói đội lốt cừu.

 

 

Hơn nữa, chồng chưa cưới này hẳn là cũng có lai lịch ghê gớm, Lam Nguyệt thừa nhận nhanh như vậy, nhất định có liên quan đến người chồng chưa cưới này.

 

“Anh có thể nói chuyện một mình với em không?”

 

Ngay từ lần đầu tiên Cố Cẩm nhìn thấy anh ấy, cô đã biết người đàn ông này có một số vướng mắc với bản thân mình, ánh mắt của anh ấy khác với những người khác.

 

Nam Cung Huân ở một bên đang đọc sách, nhanh chóng đóng cuốn tạp chí tài chính trên tay lại, không đợi Có Cảm trả lời anh ta đã trả lời trước: “Xin lỗi, tôi không có ý để vợ.

 

chưa cưới của mình gặp gỡ những người đàn ông khác.”

 

Cố Cẩm cau mày, có chút không thích Nam Cung Huân độc đoán, cô nhìn kịch bản trong tay.

 

“Chờ đến lúc nghỉ ngơi có được không? Tôi phải đọc thuộc lòng lời thoại.”

 

Giản Vân liếc nhìn kịch bản trên tay Cố Cẩm, trước đó cô đã nói với anh rằng cô đã nhớ tất cả lời thoại của mình.

 

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô có vẻ như không phải nói dối, rốt cuộc cô bị sao vậy?

 

Tuy Giản Vân cảm tháy cô rất kỳ lạ, nhưng lại không biết kỳ lạ ở chỗ nào.

 

“Được.” Giản Vân quay đầu nhìn về phía Nam Cung Huân: “Cho dù anh là chồng chưa cưới của cô ấy, anh cũng không có quyền giam cầm tự do của cô ấy, hơn nữa tôi cũng chưa từng nghe cô ấy nhắc đến chuyện chồng chưa cưới là anh.”

 

Đôi mắt Có Cẩm sáng lên: “Anh rất quen thuộc với tôi?”

 

“Quen em bảy năm, em thấy quen thuộc hay không?” Giản Vân càng chắc chắn Cố Cảm có chuyện, chẳng lẽ ngã ngựa nên mắt trí nhớ?

 

“Tôi…” Cố Cẩm vừa nghe thấy mình và anh ấy quen thuộc, cô lập tức trở nên hứng thú, muốn tiếp tục nói chuyện với Giản Vân.

 

“Năm phút nữa em sẽ bắt đầu quay, đã nhớ rõ lời thoại chưa?” Nam Cung Huân chuyền chủ đề.

 

“Xin lỗi, chúng ta có thể nói chuyện sau khi quay xong không?”

 

“Được, anh đợi em.” Giản Vân xoay người rời đỉ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.