Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 477



Chương 477:

 

Người phụ nữ này đã nói cô ấy là trợ lý của mình, vậy chắc chắn cô ấy sẽ biết thân thế của mình.

 

“Cô ơi, cô đã sẵn sàng chưa? Đạo diễn đang giục cô đi quay phim.” Nhân viên hiện trường cắt ngang lời Có Cẳẩm định nói.

 

Cố Cẩm thu lại ánh mắt khỏi Triệu Lạp, cô ấy là trợ lý của cô nên chắc hẳn cô ấy phải biết nhiều về bản thân mình.

 

Bây giờ không kịp dò hỏi, đợi sau khi quay phim xong mình sẽ có thời gian.

 

“Tôi sẽ đi qua ngay.”

 

Triệu Lạp cũng không hiểu ra sao, cô chủ nói cô ấy bị mắt trí nhớ, nhưng trông cô ấy không giống như mắt trí nhớ.

 

Người mắt trí nhớ nào mà vẫn bình thản quay phim như vậy? Mất trí nhớ là do Cố Cẩm nói ra, cô ấy sẽ không nói đùa đâu chứ?

 

Tóm lại, với biểu hiện choáng váng của Triệu Lạp, Có Cảm đã không ngơi tay quay một vài cảnh liên tiếp.

 

Trong trường hợp này, đừng nói là diễn viên, ngay cả nhân viên cũng đành chịu.

 

Ngoài việc Cố Cẩm tự nói với Triệu Lạp rằng cô bị mắt trí nhớ, thì ở đây không ai biết về điều đó.

 

Ngay cả Hoa Tinh đối diễn với cô cũng không nhận ra điều này, Cố Cẩm biểu hiện quá mức hoàn hảo.

 

Thậm chí còn tốt hơn trước, lúc trước Có Cẩm ngại mối .

 

quan hệ của cô với Giản Vân, nên đôi khi cô vẫn gặp phải gánh nặng tâm lý khi thân mật quá mức.

 

Bây giờ cô đã quên hết mọi chuyện, lúc cô diễn đã không còn có tâm lý phức tạp giống như trước kia, dù là quay với ai cô đều phối hợp diễn rất tốt.

 

Ngược lại, Giản Vân im lặng nhiều lần đối diện với trước ánh mắt xa lạ của Cố Cảm mà đã NG nhiều lần.

 

Sau khi quay được vài cảnh thì trời đã tối. Có thể mọi người đang lo lắng về những gì khác sẽ xảy ra, nên những cảnh này đều rất hiệu quả.

 

Nam Cung Mặc cũng rất hài lòng: “Mọi người nghỉ ngơi một lát, buổi tối chúng ta sẽ quay những cảnh còn lại.”

 

“Đạo diễn, còn phải quay tiếp?” Mọi người đều mệt lả người, quay lâu như vậy quả là một thử thách đối với nhân viên.

 

“Diễn viên chính không có ý kiến, sao, các người có ý kiến?” Nam Cung Mặc lạnh lùng quét qua, lập tức tất cả mọi người đều không dám nói.

 

“Lập tức đến chỗ phim trường tiếp theo, tôi đã sắp xếp các cảnh quay rồi. Khi nào quay xong, tôi sẽ đãi mọi người một bữa ăn thịnh soạn.”

 

Buồn bực nhát là Nam Cung Mặc, một bộ phim hay mà lại gây ra bao nhiêu rắc rồi.

 

Không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, Nam Cung Mặc cũng muốn tranh thủ cơ hội này để hoàn thành cảnh quay sớm hơn, nhưng lại lo lắng.

 

Nếu không, anh ta sẽ kết thúc khi ngày tận thế tiếp theo – đến!

 

“Tiểu tổ tông, em có khỏe không, sức khỏe của em có thể chịu được không?” Nam Cung Mặc bước tới hỏi Cố Cảm, điều khiến anh áy lo lắng nhát chính là sức khỏe của tiểu tổ tông.

 

Chẳng phải cô là cành vàng lá ngọc, buổi sáng mới ngã ảnh hưởng đến đầu, người phụ nữ nhỏ bé yêu kiều này còn không được nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng.

 

Cô thì hay rồi, đứng dậy và bắt đầu làm việc trở lại, đã vậy còn trong tình trạng mắt trí nhớ.

 

Nam Cung Mặc nghĩ rằng sau khi Cố Cẩm bị mắt trí nhớ, cô sẽ thay đổi trở lại là Tô Cẩm Khê trước đây, mềm mại đến mức khiến người ta muốn bắt nạt.

 

Từ phản ứng bình tĩnh và điềm đạm của cô sau đó, cô không phải là Cố Cẩm điềm đạm, cũng không phải là Tô Cẩm Khê nũng nịu.

 

Ngay cả Nam Cung Mặc cũng khó đoán được cô đang nghĩ gì, cô không ngạc nhiên khi một vị hôn phu đột nhiên xuất hiện sau khi cô mát trí nhớ.

 

Tất nhiên cũng sẽ không vui vẻ chấp nhận nó, có thể thấy được từ sự xa cách của cô với Nam Cung Huân ở khắp mọi nơi.

 

Không hiểu sao Nam Cung Mặc lại cảm thấy Có Cẩm bây giờ càng khiến người khác khó hiểu hơn trước, trông ngoan ngoãn nhưng có vẻ như đang ấp ủ gì đó.

 

“Em không sao, anh không cần lo lắng.” Cố Cẩm cười đáp: “Sao lại nhìn em như: thế? Không nhận ra em à?”

 

Đôi mắt Nam Cung Mặc bị nụ cười nơi khóe miệng cô làm chói mắt, cô vẫn nở nụ cười thuần khiết như vậy, có lẽ là do mình suy nghĩ quá nhiều.

 

“Không có chuyện gì, chỉ là hơi lo lắng đầu của em, em ngã từ trên cao xuống như vậy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.