Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 487



Chương 487:

 

*Cô chủ, chị xem mắt chị có quằng thâm rồi kìa, nên nghỉ ngơi đi.”

 

“Lần sau gặp lại.” Bây giờ Cố Cẩm không muốn quan tâm đến những chuyện khác, cô chỉ muốn ngã lưng vào giường ngủ một giấc thật sâu.

 

Nam Cung Huân đã đứng ở bên ngoài đợi, Nam Cung Mặc tự mình tiễn cô ra.

 

“Em đi trước đây, anh còn phải quay nữa, không cần lo cho em đâu.”

 

“Vậy anh không tiễn em nữa, đằng nào đã có anh hai ở đây.” Nam Cung Mặc thật sự hy vọng Cố Cảm có thể trở thành chị dâu của mình.

 

“Tiểu Cẩm, anh đưa em về khách sạn, trời có vẻ sắp mưa, tối nay em có thể ngủ một giắc ngon lành rồi.” Nam Cung Huân nói với giọng dịu dàng hiếm tháy.

 

Cố Cẩm gật đầu: “Vâng.”

 

Cô đang chuẩn bị lên xe thì một giọng nói vang lên: “Tô “LÚC Giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc, nghe thấy giọng nói này, Cố Cẩm đột nhiên dừng bước.

 

Cô không biết tại sao mình lại dừng bước, rõ ràng cái tên mà người đó gọi là Tô Tô không phải gọi tên cô.

 

Dừng bước hoàn toàn là phản xạ của cơ thể, Có Cẩm theo tiềm thức quay người ra sau nhìn người đó.

 

Một người đàn ông mang đôi giày da đứng dưới ánh đèn, tóc vàng mắt xanh, giống như người trong ảnh, anh là Tư Lệ Đình.

 

Nhìn thấy anh bước đến, trái tim cô bắt giác đập loạn xạ.

 

Nam Cung Mặc như gặp phải kẻ địch lớn, mà vẻ mặt Nam Cung Huân lại càng thêm lạnh lùng, anh ta bước lên phía trước ngăn Cố Cẩm lại.

 

*Tiểu Cẩm, lên xe đi.”

 

“Tô Tô, qua đây.” Tư Lệ Đình cắt giọng lạnh lùng.

 

Cho dù trước đó anh đã biết bên cạnh Cố Cẩm đã có thêm Nam Cung Huân, nhưng lúc này khi hai người đứng cạnh nhau, dù chỉ là đứng cạnh nhau mà thôi, cơn giận trong lòng anh cũng đã bốc lên.

 

Cố Cẩm nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt, Tô Tô, anh ta gọi cô sao?

 

“Tiểu Cảm, em vừa mới quay xong hai ngày liên tục, bây giờ cần phải nghỉ ngơi.” Nam Cung Huân rất thông minh, anh ta đã lựa chọn không tranh chấp trực tiếp với Tư Lệ Đình.

 

“Anh ấy giống như đang gọi em.” Cố Cẩm chớp chớp mắt.

 

“Không cần phải để ý anh ta, anh ta chỉ là một người đàn ông không liên quan đến em mà thôi.” Nam Cung Huân đưa tay kéo lầy Có Cẩm.

 

Cổ Cẩm đẩy tay anh ra: “Em tự đi được.”

 

“Cố Cẩm, em thử đi một bước xem!” Tư Lệ Đình nhìn thấy.

 

Cố Cẩm muốn lên xe, trong lòng vô cùng khó chịu.

 

Anh bước từng bước bực dọc về phía Cố Cẩm, nhìn thấy ánh mắt của Cố Cẩm có vẻ thờ ơ, giống như trước giờ chưa từng gặp qua anh, đồng thời còn vẻ cả vẻ suy ngẫm.

 

“Anh Tư, anh tìm tôi có chuyện gì sao?” Cố Cẩm đáp lại một cách thân thiện.

 

“Em gọi anh là anh Tư?” Tư Lệ Đình nghiền chặt răng nói, từ lúc quen Có Cẩm đến nay anh chưa từng nghe cô gọi anh thế này.

 

“Vậy… Tôi nên gọi anh như thế nào?: Cố Cẩm nhìn đôi mắt dường như sắp bốc hỏa của anh, trong lòng cô có chút bối rối không nói thành lời.

 

Cô có thể chắc chắn trước đây cô đã quen biết người đàn ông này, nhưng anh ta là người cô yêu sao?”

 

Có Cẩm giả vờ lơ mơ không hiểu chuyện gì im lặng nhìn biểu cảm của hai người.

 

Cô đã chứng kiến thủ đoạn của Nam Cung Huân, còn có Nam Cung Mặc, đến bây giờ cô vẫn chưa biết Nam Cung Mặc thật sự là người như thế nào.

 

Vả lại cô cũng chỉ cảm thấy anh Tư này có vẻ quen thuộc mà thôi, còn anh ta có phải là người mà cô yêu hay không cô vẫn chưa thể chắc chắn được.

 

Trước khi hồi phục kí ức, Cố Cẩm không dám tin bắt cứ ai, cô chỉ tin tưởng chính mình, nên im lặng là cách tốt nhát.

 

“Cố Cẩm, ở trước mặt anh mà em còn phải diễn nữa sao?” Ánh mắt Tư Lệ Đình ngập tràn sự tổn thương.

 

Anh cứ nghĩ Cố Cảm bị người khác cưỡng ép, nhưng với tình hình hiện tại lại không giống như những gì anh tưởng tượng.

 

Ngay cả anh cũng nhìn không ra trong lòng Có Cẩm đang nghĩ điều gì, vì sao cô lại giả vờ không quen biết anh?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.