Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 492



Chương 492:

 

Nhan sắc và vóc dáng của Cố Cẩm cho dù đi đến đâu cũng thu hút ánh nhìn của người khác, đừng nói là ở những nơi quán bar như thế này.

 

Cô vừa mới bước vào đã có người nhìn chằm chằm không ngớt, một tên lưu manh đi lại gần cô.

 

“Xin lỗi, anh đang chặn đường của tôi.” Cố Cẩm hơi nhíu mày, cất giọng lạnh lùng.

 

“Em gái xinh đẹp có vẻ khá nóng nảy nhỉ, anh đây mời em uống rượu, chúng ta uống loại rượu đắt nhất thế nào?

 

“Cút ra.” Cơn giận dồn nén suốt hai ngày của Cố Cẩm không có nơi nào để giải tỏa, hắn ta đúng lúc đụng phải họng súng của cô.

 

“Em hung dữ thế làm gì, anh sẽ không hại em đâu, anh chỉ muốn…” Hắn ta vừa nói vừa định đưa tay lên sờ má Cố Cẩm.

 

Nhưng còn chưa đụng được vào mặt cô, tay cô đã giữ chặt lấy tay của hắn ta, một luồng hơi lạnh lẽo bỗng chốc bao trùm lấy hắn.

 

Chưa đợi hắn ta kịp phản ứng, bên tai đã vang lên một giọng nói vô cùng lạnh lẽo: “Chết đi!”

 

“AI” Cánh tay của người đàn ông nhanh chóng bị bẻ gãy.

 

Lúc này Cố Cẩm đã nhìn thấy Tư Lệ Đình mình đầy men rượu xuất hiện.

 

Vì thức đêm quá nhiều nên đôi mắt của anh đã đỏ au, lại bị Cố Cẩm làm cho tức đến phát điên.

 

Cố Cẩm nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, trong lòng dâng trào vô vàn niềm cảm xúc, mặc dù cô không nhớ ra anh, nhưng cơ thể này của cô có thể.

 

Lúc anh xuất hiện cô cảm thấy vui mừng, thậm chí là kích động.

 

“Anh Tư.” Cô lúng túng gọi anh, anh là người yêu của cô sao?

 

“Anh Tư chết tiệt.” Tư Lệ Đình giận dữ quay đầu lại.

 

“Tư…” Cố Cảm cũng không biết trước đây cô đã gọi anh như thế nào, chỉ đành gọi anh là anh Tư.

 

Nhưng dường như Tư Lệ Đình không thích cô gọi anh như: vậy, vẻ mặt anh càng thêm vẻ lạnh lùng, đôi mắt lạnh lẽo đến thầu xương.

 

Trong lòng Có Cẩm có vô vàn những lời muốn nói, nhưng khi đến trước mặt anh cô lại không biết phải nói thế nào.

 

Cô chỉ dành cẩn thận nắm lấy tay áo của anh: “Xin, xin lỗi…Em bị mắt trí nhớ rồi.”

 

Khuôn mặt đáng thương của cô giống như đứa trẻ đang làm sai chuyện gì, Tư Lệ Đình đã nghĩ đến rất nhiều trường hợp, nhưng riêng trường hợp này anh lại chưa từng nghĩ đến.

 

Ánh mắt anh hiện lên vẻ phức tạp, Cố Cẩm đang chờ bị anh la.

 

“Một lát nữa anh sẽ xử lý em.” Tư Lệ Đình nói xong câu này, đột nhiên anh cởi áo khoác vest của mình ta trùm lên đầu cô.

 

“Anh Tư, anh thế này là?” Có Cẩm không hiểu ý của anh.

 

“Đừng quên thân phận bây giờ của em.” Tư Lệ Đình lạnh lùng nhắc nhở cô, bây giờ Cố Cẩm mới hiểu anh đang nói đến thân phận minh tinh của mình.

 

Tất cả những lý trí trước đó của cô đến lúc gặp Tư Lệ Đình đã biến mắt đâu không thấy? Trước mặt anh cô đã vô tình trở thành cô bé yếu đuối dễ bị lừa.

 

Đám lưu manh đó vốn không chỉ có một người, chuyện Tư: Lệ Đình bẻ gãy tay hắn ta nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua.

 

Bây giờ hắn ta đã tụ họp được bè lũ của mình đến để gây chuyện, rất nhanh nơi này đã trở nên hỗn loạn.

 

Theo tính cách của con người hiện nay, họ nhất định sẽ nắm lấy cơ hội này để chụp hình quay phim lại.

 

Cố Cẩm vừa mới quay xong, nều như xuất hiện tin tức thế này, cho dù anh có thể áp chế được, nhưng những thứ này không nên có vẫn là tốt nhát.

 

Anh đã kêu Lâm Quân đi điều tra chuyện của Cố Cẩm, đây không phải là thành phố A, những người ở đây chưa chắc sẽ nhận ra anh.

 

Chuyện lần này xảy ra rất đột đột, anh cũng không dẫn vệ sĩ theo bên cạnh, anh không sợ gặp phải đại ca xã hội đen, ít ra anh với đám đại ca đó quen biết nhau.

 

Những tên nhãi ranh như vậy mới là phiền phức, không nói là chưa từng gặp mặt, mà những tên này thích nhất là gây gỗ đánh nhau.

 

Tên tuổi của anh chưa chắc đã dùng được ở nơi nhỏ như: vậy, trong lòng Tư Lệ Đình đã tính toán xong tình huống xấu nhất.

 

“Tên oắt con nhà mày lại dám đụng vào tao, mày có biết tao là…” Tên lưu manh kia còn chưa nói xong đã bị Tư Lệ Đình đá cho một phát văng ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.