Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 495



Chương 495:

 

“Tô Tô, em vẫn không hề thay đổi.”

 

Cho dù cô có mất đi ký ức hay không, những điều này cũng không thể nào thay đổi, Tư Lệ Đình nở nụ cười nhàn nhạt, cô vẫn luôn quan tâm anh như vậy.

 

“Ai bảo anh là người mà em thích.” Cố Cẩm cắm chìa khóa vào: “Anh ngoan ngoan ngồi yên đó, không được lộn xộn đâu.”

 

Cô vừa nói vừa quay qua ghế phụ thắt dây an toàn cho anh, hương sữa tắm trên người cô hòa cùng mùi rượu trên người Tư Lệ Đình thành mùi hương ngọt ngào của tình yêu.

 

Tư Lệ Đình cười nhẹ một tiếng, anh thuận tay ôm Có Cẩm vào lòng hôn cô một cái, lần này Cố Cẩm lại bị hôn anh đến cả người mềm nhũn.

 

Anh chỉ mới hôn cô có một chút mà xương cốt của cô đã trở nên mềm nhữn, trong quá khứ chắc chắn cô cũng rất yêu anh.

 

Ngay cả mắt đi ký ức cô cũng không muốn người khác đụng vào mình, trong lòng luôn mong ngóng anh chờ về.

 

“Tô Tô…” Tư Lệ Đình rất hài lòng với phản ứng của cô, anh dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô.

 

Hóa ra đây là cảm giác thân mật quần lấy nhau không ròi.

 

Có Cẩm vừa xấu hổ vừa tức giận liếc anh một cái: “Như vậy thì sao em lái xe được?”

 

“Được, anh không làm phiền em nữa, cứ đến khách sạn gần nhát là được.” Nút thắt trong lòng Tư Lệ Đình đã biến mắt, vẻ hung dữ trên người anh cũng đã bớt đi rất nhiều.

 

Lâm Quân đã đặt xong phòng cho anh từ sớm, vừa bước vào thang máy Tư Lệ Đình đã không kèm được bản thân.

 

“Đừng như vậy mà.” Cố Cẩm bị anh ép đến trở tay không kịp, suy cho cùng đây vẫn đang ở bên ngoài, ngộ nhỡ bị người khác nhìn tháy thì phải làm thế nào?

 

Tư Lệ Đình giống như một con sói đang đói, vừa mới ra khỏi thang máy anh đã dẫn Có Cẩm đi về phía phòng.

 

Cửa phòng vừa mới được mở ra, còn chưa kịp cắm cả thẻ phòng, Cố Cảm đã bị Tư Lệ Đình đè vào tường.

 

pIÙU ức”

 

Cả đoạn đường Tư Lệ Đình nhịn vô cùng khổ sở, anh điên cuồng hôn lấy hôn để Có Cẩm.

 

Cánh cửa đóng lại, căn phòng chìm trong bóng tôi, rất nhanh dục vọng của Có Cẩm đã được anh khơi dậy.

 

*Tô Tô… yêu tinh nhà em, làm anh lo lắng biết bao!” Tư Lệ Đình vừa hôn lên xương quai xanh đầy cuốn hút của cô vừa lắm bẩm.

 

Mười ngón tay của Cố Cẩm luồn vào mái tóc màu vàng dày của anh, cảm nhận tình yêu của anh dành cho mình.

 

Lúc này cô cũng đã quên đi mình là anh, cô cũng muốn ở cạnh bên anh.

 

Cô hoàn toàn để mặc cho bản năng dẫn dắt, lần này Tư Lệ Đình đã kích động hơn những lần lúc trước.

 

Lúc tình cảm thăng hoa, anh thì thầm tên của cô: “Tô Tô, Tô Tô bé bỏng của anh.”

 

*Tư Lệ Đình…” Có Cẩm ôm chặt lấy thát lưng của anh.

 

Có Cẩm đã hoàn toàn cảm nhận được tình yêu nồng nàn của anh, tối đêm nay Tư Lệ Đình đã dùng cách của mình để nói cho cô biết anh yêu cô nhiều như thế nào.

 

Mặc dù Cố Cẩm vẫn không nhớ ra điều gì, nhưng bị Tư Lệ Đình dày vò hét lần này đến lần khác.

 

Cố Cẩm nằm trên chiếc giường mềm mại, cô đã mệt đến mức mơ màng.

 

“Em nhớ được điều gì chưa?” Tư Lệ Đình vuốt ve má cô một cách cưng chiều.

 

Có Cảm lắc đầu: “Chưa… Em chỉ cảm thấy anh rất quen thuộc, nhưng em vẫn không nhớ ra được những chuyện trong quá khứ, nếu như cố nhớ đầu sẽ rất đau.”

 

Tư Lệ Đình hôn lên má của cô một cái: “Không sao đâu, nhớ không ra thì đừng nhớ nữa, em chỉ cần biết anh yêu em nhiều như thé nào là được rồi.”

 

“Chuyện đó…” Cố Cẩm đột nhiên lúng túng, cô không biết nên nói với anh thế nào.

 

“Sao vậy?” Dáng vẻ hung tợn của Tư Lệ Đình đã giảm đi rất nhiều.

 

“Quá khứ em đã gọi anh thế nào?” Cố Cẩm ngượng ngùng hỏi, lúc hai người ân ái cô lại không biết nên gọi anh như thế nào.

 

Tư Lệ Đình từ tốn nói: “Em gọi anh là ông xã.”

 

Đây là cách gọi mà anh muốn nghe nhát trước đây, nhưng Có Cẩm rất ngại khi gọi anh như thế này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.