Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 500



Chương 500:

 

So với trước đây cô càng thêm dịu dàng, khiên anh hoàn toàn qục ngã trước vẻ quyền rũ này.

 

Sau khi Có Cảm nghe Lâm Quân kể những chuyện trước đây anh đã làm vì cô cô luôn cảm thấy bức rức trong lòng.

 

Trong lòng cô rất áy náy với Tư Lệ Đình, cô cảm giác những chuyện này mình là không hề xứng đáng với anh, cô luôn khiến anh cảm thấy khó chịu.

 

“Tô Tô, em nhớ lại mọi chuyện chưa?” Tư Lệ Đình có chút ngạc nhiên.

 

Mặc dù tối qua là Cố Cẩm chủ động đến tìm anh, hay cho dù là trên giường cô cũng không từ chối anh, nhưng anh lại có cảm giác xa lạ khó nói nên lời.

 

Cô chủ động như vậy, Tư Lệ Đình cứ ngỡ cô đã nhớ lại tất cả.

 

*Vẫn chưa, chú Ba, em đã nghe Lâm Quân nói tất cả những chuyện mà anh làm cho em.

 

Anh yên tâm, cho dù vẫn chưa nhớ lại những chuyện đó, nhưng anh những gì anh đã đối xử tốt với em em nhất định sẽ không làm phụ lòng anh, sau này Tô Tô sẽ không rời xa anh nữa.”

 

Cô dựa đầu vào trong lồng ngực anh, đời này kiếp này của cô có thể tìm được người đàn ông như Tư Lệ Đình cô đã không còn mong cầu điều gì nữa.

 

*Tô Tô, nếu như ông nội của em cương quyết muốn em gả cho Nam Cung Huân, thì em sẽ làm thế nào?”

 

Có Cẩm ngắng đầu nhìn vẻ mặt lo lắng của Tư Lệ Đình, nói thật từ ngày cô trở về nhà họ Cố anh đã bắt đầu lo lắng rồi.

 

Cố Cẩm đưa tay sờ nhẹ vào mí mắt của anh, nở nụ cười: “Chú Ba nghĩ em sẽ làm như thế nào?”

 

Tư Lệ Đình ôm chặt lấy eo của cô vào lòng: “Tô Tô, lúc mới quen biết em em chỉ là một tiểu thư con nhà giàu đang sa sút không được yêu thương.

 

Mỗi lần nhìn thấy em anh đều muốn chọc ghẹo em, trong lòng cảm thấy em rất đáng thương, anh hy vọng sẽ cho em một thân phận tốt hơn, cho em một mái ấm.

 

Sau đó rất nhiều chuyện đã thay đổi, chớp mắt em đã trở thành người cầm quyền của tập đoàn xuyên quốc gia có lịch sử trăm năm tuổi, trên người em cũng có rất nhiều trách nhiệm.

 

Trước giờ em luôn mềm lòng, điều mà em quan tâm nhất là tình thân, tuổi tác của ông nội Cố cũng đã cao, Cố Nam Thương là anh ruột của em.

 

Trước đây em chỉ có mình anh, nhưng bây giờ em đã có người thân, sự nghiệp, nhà họ Cố muốn phải đối chuyện của chúng ta, anh cũng không biết em của bây giờ sẽ lựa chọn ra sao.”

 

Trong những chuyện khác Tư Lệ Đình là người vô cùng cứng rắn, nhưng chỉ riêng với Có Cẩm anh lại rất do dự.

 

Anh không dám quá cứng nhắc, sợ sẽ phản tác dụng khiến cô bỏ đi, cho nên anh chỉ có thể lạt mềm buộc chặt để giữ cô lại bên mình.

 

Cố Cẩm là người mà anh không thể nhìn thấu được, rõ ràng biết đây là chuyện rất khó khăn, nhưng anh vẫn cam tâm tình nguyện muốn vượt qua, có điều anh càng ngày càng không thể nhìn thấy được kết quả của hai người.

 

Có Cẩm cảm nhận được sự do dự của anh, cô nhẹ nhàng nói: “Chú Ba ngốc nghếch, cho dù em có mắt đi ký ức đi chăng nữa cũng đã đến tìm anh, em lựa chọn thế nào chẳng lẽ anh còn không biết sao?

 

Nếu như thật sự có một ngày ông ngoại muốn chia rẻ uyên ương, vậy em chỉ có thẻ bỏ nhà ra đi, không, phải là bỏ nhà theo trai mới đúng.”

 

Câu bỏ nhà theo trai mà cô nói làm Tư Lệ Đình cười vui vẻ: “Vậy nhà họ Có thì sao? Em không quản nữa à?”

 

“Đúng, không quản nữa, người nào thích quản thì cứ quản, đằng nào từ nhỏ đến lớn em cũng không có ba mẹ yêu thương, em cũng không phải vì tiền của nhà họ Có mới trở về đó làm cô chủ lớn.

 

Nếu như ngay cả việc được gả cho người mình thích em cũng không làm được, vậy em cần gì cái thân phận cô chủ lớn đó nữa chứ.

 

Đến lúc đó nếu như em nghèo rớt mùng tơi, chú Ba phải nuôi em đó.” Cố Cẩm vừa cười vừa nói nhưng vô cùng nghiêm túc.

 

Tư Lệ Đình chỉ biết cười theo: “Anh sẽ nuôi em cả đòi.”

 

“Chú Ba, sau này anh phải ngoan ngoãn uống thuốc đó, cho dù em có xảy ra chuyện gì anh cũng phải đặt sức khỏe của mình lên hàng đầu.

 

Nếu như anh đổ bệnh thì em sẽ lo lắng cho anh nhường nào? Có phải anh muốn em sống không được yên mới có tình làm như vậy không.”

 

“Anh chỉ vì quá lo lắng cho em mà thôi, em ngã ngựa thì không nói đi, đột nhiên lại xuất hiện một người chồng sắp cưới.”

 

“Chú Ba, cho dù là bất cứ lúc nào thì trái tim em chỉ có một mình anh thôi, anh phải tin em điều này.

 

Cho dù tạm thời em vẫn không nhớ ra anh, nhưng cơ thể của em vẫn còn nhớ cảm giác khi bên anh.”

 

Tư Lệ Đình nhìn đôi mắt bờ mi xinh đẹp của cô, tản đá trong lòng cuối cùng cũng được lấy ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.