Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 506



Chưogn 506:

 

“Tuần trăng mật.”

 

Cố Cẩm nhìn đồng hồ nói: “Bây giờ đã là mười hai giờ.”

 

“Em đã từng thử qua nói đi du lịch là đi luôn chưa?” Tư Lệ Đình hỏi.

 

“Chưa ạ.”

 

Nhớ tới trước đây Tư Lệ Đình đã lên kế hoạch nhiều như: vậy, chuẩn bị kỹ lưỡng về các điểm tham quan trên nhiều quốc gia, anh đã dành ra một tháng để chuẩn bị cho Tô Cảm Khê.

 

Ai biết rằng sự thay đổi đột ngột đã phá vỡ hoàn toàn kế hoạch của anh, kế hoạch dù có hoàn hảo đến đâu cũng không thể theo kịp sự thay đổi.

 

“Vậy em có sẵn lòng nói đi du lịch là đi luôn với anh không? Bà Tư!” Tư Lệ Đình đưa tay về phía Có Cẩm.

 

Cố Cẩm đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh, trên khoé miệng cô nở nụ cười rạng rỡ.

 

Giờ phút này, thứ cô đang băn khoăn không phải là thân phận chết tiệt gia chủ của nhà họ Cố, cũng không phải nhớ bao nhiêu lời thoại, càng không phải là đối phó với đám người Hoa Tỉnh.

 

Cô chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé, một người phụ nữ nhỏ bé yêu Tư Lệ Đình.

 

Cô đặt tay lên lòng bàn tay rộng lớn của anh: “Vâng, anh Tư của em…”

 

Cả hai chưa bàn bạc trước, cũng không có kế hoạch gì, Tư Lệ Đình dùng tốc độ nhanh nhát có thể quyết định lên máy bay ra nước ngoài.

 

Ngay cả Lâm Quân cũng không biết anh đã rời đi. Máy bay đã cất cánh, trong màn đêm rộng lớn xẹt qua một dấu vệt.

 

“Em không hỏi anh sẽ đi đâu đâu à?” Bản thân Tư Lệ Đình cũng chưa từng nghĩ có ngày mình lại làm ra chuyện như thế này. Cố Cẩm nhẹ nhàng vùi đầu vào vai anh dịu dàng nói: “Chỉ cần ở bên anh đi đâu cũng được, anh Tư, ông xã thân yêu của em.”

 

Không ai đoán được chuyện Tư Lệ Đình và Có Cẩm nói đi là đi ngay. Khi Lâm Quân đến tìm người, Tư Lệ Đình và Có Cẩm đã ở Bail.

 

“Cậu chủ, anh rời đi không một tiếng động?” Lâm Quân thật không biết nói gì.

 

Lúc trước cho dù Tư Lệ Đình đi đâu đều sẽ do Lâm Quân sắp xếp, ai biết rằng lần này cả hai đã buông thả đi chơi.

 

“Chuyện của công ty tạm thời giao cho cậu. Những ngày này cho dù xảy ra chuyện gì cậu cũng đừng quấy rày tôi.”

 

“Cậu chủ… anh thật buông thả.” Lâm Quân bắt lực nói.

 

“Lễ ra tôi nên sớm buông thả một lần.” Tư Lệ Đình cúp điện thoại, việc đầu tiên làm là tắt nguồn.

 

“Chú ba, anh không sợ mấy ngày này sẽ xảy ra chuyện quan trọng gì sao? Tối hôm qua em đã nói chuyện với Nam Cung Huân như vậy, sợ rằng anh ta sẽ không bỏ qua.”

 

Tư Lệ Đình ôm lấy cô, đặt lên má cô một nụ hôn.

 

“Tô Tô, đối với anh, điều quan trọng nhát bây giờ là em, mặc dù không thể ở bên em một tháng nhưng những ngày này chúng ta hãy quên đi mọi muộn phiền, ở bên cạnh nhau.”

 

“Vâng!”

 

Đến giờ, Cố Cẩm cảm thấy việc cô có nhớ được những ký ức đó hay không cũng không quan trọng, bởi vì cho dù cô quên hay không quên, Tư Lệ Đình cũng sẽ không từ bỏ tình yêu với cô.

 

Hai người ở Bali quên hết tất cả, ngọt ngào và tình cảm như những cặp đôi hưởng tuần trăng mật bình thường.

 

Tư Lệ Đình không cần phải lo lắng trong công ty có chuyện gì chưa được xử lý ổn thỏa hay không, mà Cố Cảm không nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra với Nam Cung Huân.

 

Cả hai tìm một studio chụp ảnh cưới cao cấp ở địa phương, lấp đầy mọi thứ mà họ còn thiếu trước đây.

 

Có Cẩm khoác lên mình bộ váy cưới đuôi cá với lối trang điểm tinh tế.

 

Dù đã quên quá khứ nhưng cô tin rằng đám cưới giữa hai người vốn đã rất hoành tráng.

 

Tư Lệ Đình mặc một bộ vest tinh tế và thắt nơ, đợi cô bước ra.

 

Nhìn thấy cô cầm bó hoa trong tay, đi từng bước về phía mình, trong tích tắc như thể thời gian quay ngược trở lại một năm trước.

 

Trên khoé môi Cố Cảm xuất hiện một nụ cười nhẹ: “Ông xa.

 

“Bà xã, em thật đẹp.” Tư Lệ Đình khen từ tận đáy lòng, anh ôm lấy eo thon của Cố Cẩm và hôn lên môi cô.

 

So với Tô Cẩm Khê một năm trước hơi mang một chút ngây ngô, Cố Cẩm đã có những thay đổi lớn sau quá trình rèn luyện.

 

Cô có chút khí chất trưởng thành, nếu như một năm trước còn là công chúa, thì bây giò đã là nữ vương điện hạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.