Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 507



Chương 507:

 

Tiếng máy ảnh vang lên, cảnh tình cảm giữa hai người đã được chụp lại.

 

Nhiếp ảnh gia không khỏi khen ngợi: “Hai người thực sự rất tình cảm. Qua ống kính cũng cảm thấy rất ngọt ngào.

 

Tôi không cần phải dạy hai người cách tạo dáng.”

 

Điều quan trọng nhát giữa các cặp đôi là ăn ý, Cố Cẩm và Tư Lệ Đình rất ăn ý.

 

Điều quan trọng nhát là khí chất cũng như hình tượng của họ đều không thể so với người thường, về mọi mặt cũng không có góc chết.

 

Chụp ảnh cưới cho những người khác rất mệt, nhiều cặp đôi không ăn ý, chỉ có thể cứng ngắc thực hiện những động tác mà nhiếp ảnh gia chỉ bảo.

 

Tư Lệ Đình và Có Cẩm có thể làm điều đó một cách hoàn hảo miễn là đối phương nhắc nhở mình.

 

“Hai người phối hợp thực sự rất tốt, hôm nay mọi người vất vả rồi.” Nhân viên chụp cũng rất vui vẻ.

 

Tâm trạng Tư Lệ Đình rất tốt, hơi thở trên người cũng không lạnh lẽo như trước.

 

“Bà xã, em đói chưa? Buỏi tối anh đã đặt bữa tối hải sản mà em thích.”

 

“Không nói em còn không cảm thây gì, thật sự có chút đói.” Cố Cẩm nhẹ nhàng đáp lại.

 

Tư Lệ Đình bế cô lên, Cổ Cảm đỏ bừng mặt xấu hổ: “Ông xã, những người khác đang nhìn! Em chưa đói đến mức đi không nổi.”

 

“Đi như thế này nhanh hơn.” Tư Lệ Đình phớt lờ ánh mắt của người khác, bề Cố Cẩm sải bước rời đi.

 

Đằng sau vang lên tiếng những người khác thì thào: “Oa, kiếp trước cô gái này đã cứu cả giải ngân hà sao? Kiếp này mới sẽ gặp được người đàn ông hoàn hảo như vậy.”

 

“Đúng đúng đúng, đẹp trai, tốt tính, ân cần và dịu dàng với cô ấy.”

 

“Điều đó cũng chỉ dịu dàng với một mình cô ấy. Trước đó tôi đã đến bắt chuyện với anh ấy, thái độ của anh ấy lạnh nhạt hơn.”

 

“Haiz, ông trời ơi nếu một ngày nào đó ông có thể cho tôi một người đàn ông tốt như vậy thì thật tuyệt.”

 

“Các người đừng mơ nữa, muốn mơ mộng hão huyền cũng không nhìn lại ngoại hình của mình xem, cô gái kia thật sự rất xinh đẹp.

 

Ngay cả chuyên gia trang điểm đã trang điểm cho cô ấy cũng cho biết đã lâu lắm rồi mới gặp một người đẹp tự nhiên như vậy.”

 

“Hai người giống như những nhân vật trong truyện cỏ tích, thật sự xứng đôi.”

 

Có Cẩm nghe thấy những lời bình luận ngưỡng mộ ghen tị của các nhân viên, cô ngẳng đầu nhìn lên gương mặt điển trai của Tư Lệ Đình, không thể không mỉm cười.

 

Những người đó nói đúng, chắc kiếp trước cô đã cứu cả giải ngân hà nên mới gặp được một người như anh.

 

“Em cười gì vậy?” Ánh mắt Tư Lệ Đình liếc nhìn thấy nụ cười của cô, anh cúi xuống hỏi.

 

“Không có gì đâu, em chỉ cảm tháy…” Có Cảm dừng lại.

 

“Cảm thấy gì?”

 

“Em cảm thấy rất hạnh phúc.”

 

“Tô Tô, anh sẽ giữ cho em hạnh phúc mãi mãi.”

 

Tư Lệ Đình đưa cô lên một con tàu du lịch cao cấp, trong đó có những người đến từ khắp các quốc gia.

 

Nhà hàng trên biển này luôn được nhiều người biết đến, những người có thể lên tàu đều là những người không quý cũng giàu.

 

Trên đây có mọi loại hải sản ở tất cả các quốc gia, sở dĩ đến đây là do các đầu bếp ở đây có rất nhiều kinh nghiệm.

 

Nhiều người ngưỡng mộ danh tiếng nên đã đến đây, cũng có nhiều người đến đây vì cọ nhiệt.

 

Tư Lệ Đình đã đặt trước một phòng riêng, khi Cố Cẩm bước vào phòng đã sững sờ: “Chú ba, anh quá khoa trương rồi! Nhiều món như vậy sao ăn hết được?”

 

Chiếc bàn lớn đặt hơn ba mươi món ăn lớn nhỏ, toàn là hải sản có đủ loại.

 

“Ăn hết hay không không quan trọng, quan trọng là em phải ăn no.” Tư Lệ Đình kéo cô ngồi xuống.

 

Có Cẩm le lưỡi, chụp ảnh cưới cả ngày cô đói chết mát.

 

Tư Lệ Đình bận rộn bóc vỏ nhiều loại hải sản khó bóc gắp thịt đưa cho Cố Cẩm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.