Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 515



Chương 515:

 

Những âm thanh và cảnh tượng như vậy dường như đã từng được trải nghiệm. Có Cẩm không nghĩ nhiều về nó, ngay sau đó tâm trí của Cố Cẩm rối tung lên.

 

Ngày hôm sau.

 

Khi Cố Cẩm thức dậy, Cố Nam Thương đã chuẩn bị bữa sáng và đang đợi cô, cô nhìn người đàn ông cao lớn trong bộ quần áo chỉnh tề với tạp dề.

 

“Anh…” Cố Cẩm nhẹ nhàng gọi, không ai có thể thay thế được loại máu mủ tình thân này.

 

Cố Nam Thương vươn tay xoa đầu cô: “Tối hôm qua em ngủ muộn như vậy, anh còn tưởng sáng nay em sẽ nằm ì trên giường.”

 

Giọng nói của anh ấy giống hệt như của các nhân vật trong truyện tranh, trong lòng Cố Cẩm cảm thấy thân quen hơn một chút.

 

“Anh, tối qua anh không nghe thấy âm thanh lạ nào chứ?”

 

Có Cẩm có hơi chột dạ hỏi.

 

“Âm thanh lạ?” Cố Nam Thương nghĩ ngợi một lúc rồi trả lời: “Ý em là tiếng kêu cót két của giường lúc nửa đêm hay tiếng kêu hừ hừ?”

 

Sau khi anh ấy nói xong, Cố Cẩm đỏ bừng mặt vì xấu hỏ: “Anh, em đi ăn sáng đây.”

 

Quả nhiên, anh ấy đã nghe tháy, đều tại Tư Lệ Đình.

 

“Anh hầm canh gà đen cho em bồi bổ cơ thể. Chơi như thế cũng phải có chừng mực, nếu mệt hại sức khỏe thì sau này không bồi bổ kịp đâu.” Cố Nam Thương khẽ nhắc nhở.

 

Cố Cẩm chỉ muốn chui đầu xuống đất, cô muốn nói rằng cả cô và Tư Lệ Đình đều không yếu thận nên không cần bồi bổ!

 

Loại chuyện này càng giải thích càng giấu đầu lòi đuôi, cách tốt nhất là nên ngậm miệng lại sớm.

 

Tư Lệ Đình thì hiển nhiên là mặt dày hơn cô, anh thoải mái ngồi xuống bên cạnh Cố Cẩm: “Tô Tô, giường của chúng ta được đặt làm riêng, sẽ không gây ra bắt kỳ tiếng ồn nào. Dù là tường cách âm, cũng sẽ cách ly âm thanh.”

 

Lúc này Cố Cẩm mới nhận ra chiếc giường thực sự sẽ không phát ra tiếng.

 

Cô đột nhiên ngắng đầu nhìn Có Nam Thương: “Anh, anh lừa em.”

 

Cố Nam Thương tỏ vẻ vô tội: “Chẳng lẽ những gì anh nói không phải là thật? Hai người không làm chuyện vận động khó miêu tả?”

 

Trước kia anh trai cô cũng có tính cách như vậy sao?

 

Sau khi ăn xong, Cố Nam Thương đưa Cố Cẩm ra khỏi nhà.

 

“Anh Tư, chúng tôi phải đến tập đoàn G, không chung đường với anh. Anh không phải lo chuyện của em gái tôi.”

 

Mặc dù đã tán thành một số chuyện, nhưng trong miệng anh ấy vẫn bài xích Tư Lệ Đình.

 

Anh ấy vẫn canh cánh trong lòng về những bài báo đó, vẫn thay Cố Cẩm bênh vực kẻ yếu.

 

Sau khi đi ra ngoài, Cố Cẩm nói: “Anh, chú ba đối với em rất tốt, anh đừng có nhắm vào anh ấy.”

 

Cố Nam Thương lấy ngón tay chọc vào trán Cố Cẩm: “Em đó, còn chưa gả đi đã hướng khuỷu tay ra ngoài.”

 

“Anh, nói chính xác là em đã từng kết hôn một lần.”

 

“Em đó, trước đây em thật ngôc, anh còn tưởng em sẽ trở nên thông minh hơn, nhưng bây giò nhìn lại vẫn ngốc như: vậy.

 

Anh làm vậy là tốt cho em, nói thế nào thì anh cũng là nhà mẹ đẻ của em, nếu không mạnh tay với Tư Lệ Đình một chút, anh ta sẽ cho rằng em không có nhà mẹ đẻ giúp, sau này sẽ càng không kiêng nể bắt nạt em hơn, con nhóc ngồc…”

 

Cố Cẩm mỉm cười bắt lấy cánh tay của Cố Nam Thương: “Anh, em biết anh là người đốt với em tốt nhất, nhưng anh yên tâm, trên đời này ai cũng sẽ bắt nạt em, còn chú ba thì nhất định sẽ không.”

 

“Em đó đồ ngốc, em vừa mới mắt trí nhớ đã có thể chắc chắn anh ta sẽ không bắt nạt em như vậy?”

 

“Đương nhiên rồi, giữa người với người hoà thuận là dựa vào tâm. Em biết chú ba tốt là được, cho nên kiếp này em sẽ không phụ anh ấy.”

 

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô Cố Nam Thương thở dài.

 

“Không muốn phụ anh ta, thì chẳng lẽ muốn phụ Nam Cung Huân? Mặc dù tạm thời Nam Cung Huân chưa bận tâm đến nhà họ Có, nhưng anh đã tra rõ.

 

Nam Cung Huân đã từng tuyên bố là chồng chưa cưới của em, cho thấy anh ta có lòng với em, coi em như vợ chưa cưới, em thực sự muốn phụ anh ta?” Những lời này của Có Nam Thương đến từ sâu trong linh hồn anh ấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.