Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 541



Chương 541:

 

Trong nháy mắt chiếc xe biến mắt ở góc phó, nhưng hình ảnh Tư Lệ Đình hôn Cố Cẩm đã khắc sâu trong tâm trí Hoa Tỉnh.

 

Không lẽ Tô Cẩm Khê không hề chết? Hai năm trước Cố Nam Thương đã nhảy xuống cứu cô.

 

Sau đó trên thế giới mát đi một Tô Cẩm Khê và có thêm một Cố Cẩm.

 

Nghĩ đến những bông hoa mà Tư Lệ Đình tặng tới đoàn làm phim và chiếc nhẫn kim cương giá cao ngắt ngưởng, mọi thứ đều có manh mối.

 

Hoa Tinh cười thê lương, cho nên từ đầu đến cuối hai người đều đang diễn, chỉ có mình luôn cho rằng mình sẽ có cơ hội trở lại.

 

Cố Cẩm nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Hoa Tỉnh.

 

Cô đầy Tư Lệ Đình ra: “Chú ba, Hoa Tinh nhìn thấy em lên xe của anh.”

 

“Nhìn thấy thì thế nào, Tô Tô, nếu không phải hai năm trước cô ta làm loạn thì chúng ta đã quang minh chính đại ở bên nhau từ lâu rồi.”

 

“Chú ba, anh thực sự không có tình cảm với cô bạn gái cũ này sao?” Cố Cảm quên hết mọi chuyện trong quá khứ, không hề biết liệu Tư Lệ Đình có tình cảm với cô ta không.

 

“Tiểu Tô Tô, anh chưa bao giờ yêu cô ta, trong đời này người anh yêu chỉ có một mình em. Về phần Hoa Tinh, lúc đi học là cô ta chủ động tiếp cận anh, anh và cô ta chưa từng xảy ra chuyện gì.”

 

“Nghĩ cũng đúng, nếu không sao anh có thể nhọc lòng giúp em nhiều như vậy. Chỉ riêng cổ phần anh chuyển cho em đã trị giá hơn một tỷ tệ, ngược lại là anh rất hào phóng.”

 

Tư Lệ Đình cười khẽ: “Chỉ là một công ty giải trí, cổ phần cũng không đáng bao nhiêu, chỉ cần Tô Tô vui vẻ là được.”

 

Cố Cẩm hôn lên má Tư Lệ Đình: “Cảm ơn ông xã.”

 

“Tô Tô ngoan, khi nào thì chúng ta mới có thể thực sự kết hôn?” Tư Lệ Đình thở dài.

 

“Đợi em hoàn thành dự án này, có chỗ đứng vững chắc trong gia đình, tự nhiên sẽ không còn ai phản đối cuộc hôn nhân của em nữa. Chú ba, lại đợi em thêm một khoảng thời gian nữa được không?”

 

Tư Lệ Đình ôm cô chặt hơn: “Lâu như vậy anh cũng đã đợi được, không lẽ anh lại không thể đợi một khoảng thời gian này?”

 

“Biết ngay là anh đối tốt với em nhát mà.”

 

Cố Cẩm như chim nhỏ nép vào trong lồng ngực của Tư Lệ Đình. Điện thoại di động của Tư Lệ Đình rung lên, anh lấy ra nhìn, biểu hiện của anh nhanh chóng thay đổi.

 

“Chú ba, sao vậy?” Cố Cẩm cảm nhận được sự lạnh lẽo trên người của Tư Lệ Đình, cô quay lại nhìn anh.

 

“Không có chuyện gì, Tô Tô, anh phải đi Mỹ công tác vài ngày, em ngoan ngoãn đợi anh ở nhà.”

 

“Khi nào thì chú ba về?”

 

“Nhanh nhất là dăm ba bữa, anh sẽ về sớm với tốc độ nhanh nhát.”

 

Cố Cẩm nhận ra điều gì đó: “Có phải là Nam Cung Huân đã động tay động chân?” Cô nhớ rõ Nam Cung Huân đã đe dọa cô. Tư Lệ Đình cười: “Không phải, anh đi đàm phán hợp đồng, anh sẽ trở lại sớm.”

 

Tư Lệ Đình đi với vẻ rất vội vàng, gấp gáp giống y như lúc anh trở về. Được anh đưa đến sân bay, rồi đi qua cửa kiểm tra an ninh, Cố Cẩm không hiểu chuyện gì, trong lòng cảm thấy lo lắng, bắt an.

 

Cô biết có những chuyện, cho dù là Tư Lệ Đình không nói đi chăng nữa thì cũng sẽ không hề đơn giản như vậy.

 

Nhưng mỗi người đều có những chuyện phải tự mình đối mặt. Tư Lệ Đình vẫn như vậy thì Cố Cẩm cũng vẫn như vậy.

 

Khi cô vừa mới tiếp nhận một công ty mới thì công ty của cô đã chồng chát bao nhiêu là chuyện rồi.

 

Cố Cẩm đã giúp Đường Thị không ngừng theo sát tập đoàn G nên cô cũng nên phấn chắn một chút.

 

Vừa mới về đến công ty thì đã bị Cố Nam Thương kéo áo và nói: “Cố Cảm, anh về nước chủ yếu là vì em đó, là do anh lo lắng cho em, chứ không phải là để làm một thanh niên trai tráng cho em đâu.”

 

“Anh, làm anh phải vất vả rồi.” Cố Cẩm quấn quýt làm nũng Cố Nam Thương: “Không phải là bây giờ em đã trở về rồi sao, anh, anh thấy đó, hiện tại em có làm sao đâu.

 

Thế nên anh cũng mau chóng trở lại Mĩ đi.”

 

Cố Nam Thương dúi đầu Cố Cẩm: “Cố Cẩm, em làm như vậy chẳng có chút lương tâm nào, chỉ trong chốc lát đã đuổi anh đi rồi.”

 

“Anh, việc trong nhà còn cần anh lo liệu, anh đi lâu quá sẽ không tránh khỏi có người có ý đồ gian dối.”

 

“Đừng tưởng là anh không biết em đang chú ý chuyện gì, nghe tài xế nói em mới từ sân bay đến đây, Tư Lệ Đình đã đi Mĩ rồi, trước kia em đã chọc giận Nam Cung Huân như vậy, anh ta đã không ngần ngại mà ra tay với em, lẽ nào em còn tưởng anh ta sẽ chần chừ mà không ra tay với Tư Lệ Đình?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.