Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 555



Cố Cẩm ôm chặt lấy Tư Lệ Đình, rõ ràng là mới xa cách nhau có mấy ngày thôi mà đối với Cố Cẩm thời gian dài như một thế kỷ vậy. Sự phụ thuộc của cô vào anh đã đạt đến một mức độ không thể đoán định được rồi.

 

Cố Cẩm chẳng còn mạnh mẽ như lúc trước đối điện với Bạch Tiểu Vũ nữa, cũng không lí trí như đứng trước Nam Cung Huân nữa.

 

Cô giống y như một con cún con đã lâu không được gặp chủ, nhìn Tư Lệ Đình với đôi mắt trong veo sáng lấp lánh.

 

Đối với cô mà nói thì sự xuất hiện của anh chính là món quà lớn nhật.

 

Tối hôm qua sau khi cúp điện thoại, trong lòng vẫn còn cảm thấy không yên tâm, anh cảm thấy có chuyện gì đó trong những lời nói của Có Cẩm.

 

Hỏi trực tiếp thì chưa chắc Cố Cẩm đã nói, suy nghĩ này khiến trong lòng anh nặng trĩu như đang treo một tảng đá lớn vậy.

 

Trực giác của anh cho thấy câu trả lời của anh đối với câu hỏi của Cố Cẩm là rất quan trọng, không yên tâm nên anh đã ngay lập tức bay suốt đêm để về nước.

 

Sau khi xuống máy bay, tra được ra Cố Cẩm đang hẹn gặp Nam Cung Huân ở đây nên anh cũng đoán ra được nhiều khả năng Nam Cung Huân sẽ nói những gì với Cố Cẩm.

 

Người phụ nữ nép vào trong lồng ngực, ôm chặt lấy thắt lưng anh thì anh mới cảm thấy yên tâm hơn một chút.

 

Hai người không nói gì cả, chỉ ôm nhau rất thắm thiết, thân mật.

 

Nam Cung Mặc trông thấy cảnh tượng như vậy nói: “Anh, anh buông tay đi, hai người bọn họ thực sự rất xứng đôi.”

 

“Trong từ điển của tôi không có hai chữ buông tay, tôi đã quyết định chọn Có Cẩm rồi.” Nam Cung Huân nói với vẻ lạnh lùng.

 

Nam Cung Mặc hiểu rõ tính cách ngang ngược, có chấp của anh ta nên anh chỉ có thể thở dài, không biết giữa hai người bọn họ lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì.

 

Cố Cẩm tựa đầu vào trong lồng ngực của Tư Lệ Đình, cảm nhận được sự ấm áp trên cơ thể của anh, máy ngày rồi anh không ôm cô nên mỗi ngày cô đều rất khó ngủ.

 

Không biết bắt đầu từ khi nào, lồng ngực của Tư Lệ Đình đã trở thành bến đỗ của Có Cẩm, là nơi che mưa chắn gió cho cô.

 

“Thật sự khâm phục sự điềm tĩnh của Tư tiên sinh, rõ ràng sắp bung bét đến nơi rồi mà vẫn còn thời gian để nói chuyện yêu đương.” Nam Cung Huân bề ngoài thì cười nhưng trong lòng lại không hề như vậy.

 

Tư Lệ Đình kéo Cố Cẩm đang núp trong lồng ngực mình ra, tỏ ra bình tĩnh ung dung nói: “Để mà so với Tô Cẩm Khê, trên đời này chẳng có gì có thể sánh bằng cô ấy. Nếu như không trở về nữa thì chỉ e rằng những những người thọc gậy bánh xe sẽ được đắc ý rồi.”

 

Hai má của Có Cảm như hoa, cô nói với vẻ hơi thẹn thùng: “Chú ba, em đâu có bị cướp đi một cách dễ dàng như vậy.”

 

Nam Cung Huân thấy người phụ nữ thùy mị đang đứng bên cạnh Tư Lệ đình hoàn toàn không giống với một con hổ dữ đã giương nanh múa vuốt trước mặt mình.

 

Anh ta cũng rất muốn có được Tô Cẩm Khê dịu dàng, ngọt ngào như vậy, muốn khiến cho cô ấy phải làm nũng trong lồng ngực của anh.

 

“Cố Cảm, cô hãy nhớ lời tôi nói đấy.”

 

“Anh Nam Cung, cảm ơn anh đã nhắc nhỏ, tất nhiên là tôi sẽ nhớ hết không quên một chữ nào.”

 

Tuy là Tư Lệ Đình không biết hai người đã nói những gì nhưng dựa vào chỉ số thông minh của anh cũng không thể đoán ra được đã xảy ra chuyện gì.

 

“Nam Cung Huân, nếu như anh muốn lợi dụng tôi để uy hiếp Tô Cẩm Khê thì những tính toán của anh đã sai rồi, tôi sẽ không để cho anh có cơ hội đó đâu.”

 

“Tư Lệ Đình, mong là anh vẫn có thể bình tĩnh như vậy, tất cả những gì trước kia anh gặp phải là do tôi vẫn còn chưa dùng đến cách. Nếu mà tôi đã ra tay thực sự thì tôi lại muốn xem xem lúc đó anh còn có thể điềm tĩnh như bây giờ được không.”

 

Tư Lệ Đình cười nhẹ một cái: “Tôi sẽ không để cho anh có cơ hội đó đâu. Ngoài ra, tôi còn muốn cảm ơn anh trước kia đã chăm sóc cho Tô Cẩm Khê, sau này không cần anh phải quan tâm đến Tô Cẩm Khê nữa đâu.”

 

Sau khi nói xong, Tư Lệ Đình ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Cố Cẩm kéo lên xe, Cố Cảm mềm dẻo như người không xương tựa vào trong lồng ngực của Tư Lệ Đình, điệu bộ thân mật như đã tích trữ từ máy ngày nay lại.

 

“Chú ba, anh vừa mới nói là sẽ không cho Nam Cung Huân cơ hội gì đó nghĩa là như thế nào?”

 

Tư Lệ Đình nhẹ nhàng kéo cằm cô và nói: “Tô Cẩm Khê, còn lâu anh mới nói, anh muốn biết (em?) với Nam Cung Huân đã có giao kèo gì hơn.”

 

Ánh mắt của Tư Lệ Đình toát ra vẻ nguy hiểm, mỗi lần trông thấy ánh mắt này của anh Có Cẩm đều sẽ hơi chột dạ.

 

“Cái đó… không phải là giao kèo, chỉ là một lời đề nghị thôi.”

 

“Đề nghị gì chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.