Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 557



Người đó chịu đựng sự tức giận của Nam Cung Huân rồi mới nói một câu với vẻ rất thận trọng: “Giám đốc, tôi vừa mới nhận được một tin.”

 

“Tin gì vậy?”

 

“Tư Lệ Đình đã bán tất cả cổ phần của anh ta đi với giá Phải chăngi, vì vậy nên máy công ty đó đã không còn liên quan gì đến anh ta nữa.”

 

“Cái gì cơ!” Bây giờ Nam Cung Huân mới hiểu câu nói của Tư Lệ Đình là có ý gì, anh sẽ không có cơ hội nữa rồi.

 

Quả thực, quả thực anh đã không còn cơ hội nữa rồi. Thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành, anh ta đã tự tay hủy hoại đi sự nghiệp và tiền đồ của chính mình.

 

Anh ta đã khổ sở vất cả nỗ lực mấy năm, thế mà bây giờ.

 

lại hủy hoại hết tất cả chỉ vì một người phụ nữ.

 

“Trước mắt thì vẫn chưa có người nhận nhưng anh ta đã đưa ra một cái giá rất hấp dẫn, tôi tin rằng rất nhanh chóng sẽ có người tiếp nhận công ty của anh ta.”

 

Nam Cung Huân cười lạnh lùng nói: “Đươc, anh ta muốn bán thì tôi sẽ mua, đi, mau hết tất cả cổ phần mà anh ta bán ra cho tôi.”

 

“Vâng, thưa tổng giám đốc.”

 

Cố Cẩm còn không biết tất cả những chuyện đó, cô lẳng lặng đánh thức Tư Lệ Đình.

 

“Chú ba, tối nay anh muốn ăn gì? Để em làm cho anh.”

 

Tư Lệ Đình nhìn thoáng qua bầu trời tối đen ở bên ngoài, thế mà anh cũng đã ngủ bảy tám tiếng rồi. Quả thật, Có Cầm chính là liều thuốc ngủ cực kì tốt đối với anh.

 

Anh dang tay ra ôm Cố Cẩm vào lòng.

 

“Anh muốn ăn em.”

 

“Chẳng phải là lúc trưa đã ăn một lần rồi sao?”

 

“Chưa đủ, bây giờ anh đã nghỉ ngơi xong rồi, chúng ta đại chiến ba trăm hiệp nhé.” Vừa nói Tư Lệ Đình lại tiếp tục bắt đầu.

 

Có Cẩm vội vàng đẩy người anh ra: “Chú ba, tại sao anh lại không nghiêm chỉnh như vậy? Đã một ngày rồi chưa ăn cơm, bây giờ ăn cơm đã.”

 

“Ừa.” Tư Lệ Đình nói với một bộ dạng rất tội nghiệp.

 

Tư Lệ Đình vừa mới tỉnh lại, trên người vẫn còn cảm giác mệt mỏi. Căn bản là mấy ngày nay anh chưa được ngủ ngon giấc dù chỉ là một lần.

 

Chỉ có những lúc có Cố Cẩm bên cạnh thì anh mới có thể yên tâm mà ngủ say, điều này đã thành một thói quen rồi.

 

Anh kéo Cố Cẩm vào trong lồng ngực rồi vuốt ve, Có Cảm có cảm giác như người đàn ông đang ở bên cạnh mình giống như một con mèo khổng lồ vậy.

 

Những lúc ở bên cô thì thu hết nanh vuốt sắc bén, còn những lúc đối diện với người ngoài thì lại mạnh mẽ hung dữ che chở bảo vệ cho cô ở phía sau.

 

Sau khi tỉnh ngủ, Tư Lệ Đình đã hồi phục sức sống. Anh ôm Có Cảm rồi nhẹ ngàng âu yếm vuốt ve một hồi lâu ở trên giường.

 

Khi Cố Cẩm cứ yêu cầu anh buông cô ra, anh dõng dạc ra lệnh: “Anh muốn uống nước ép xoài, ép hai quả xoài, không, ba quả, bốn quả.”

 

Cố Cảm cười nhẹ nhàng, quay đầu lại hôn một cái lên mắt của Tư Lệ Đình và nói: “Tuân lệnh, thưa ông xã nhỏ nhen.”

 

Anh vẫn còn nhớ chuyện nước ép sao, chuyện cô làm nước ép xoài cho Nam Cung Huân, mặc dù là lúc đó cô cố ý nói với Nam Cung Huân đó là thức uống yêu thích của Tư Lệ Đình để Nam Cung Huân biết khó mà lui.

 

Đã không khiến cho Nam Cung Huân tức giận bỏ đi mà chỉ khiến cho ai đó ghen thôi.

 

Tư Lệ Đình cắn vào môi của cô: “Vậy thì hãy lắp đầy lòng dạ hẹp hòi này đi.”

 

“Vâng, ông xã của em, em đi nấu cháo cho anh.”

 

“Cảm ơn bà xã.”

 

Từ trên giường, Cố Cẩm ngòi dậy, trông thấy Tư Lệ Đình ở trên giường đang vui vẻ lăn qua lăn lại, bộ dạng đó trông thật giống với một con mèo yêu kiều.

 

“Ở nhà vẫn là tốt nhất.”

 

“Đây là căn hộ của em, đây không phải nhà của anh.” Cố Cẩm để ý đến mái tóc rồi của anh.

 

“Anh không quan tâm, nơi nào có em thì nơi đó chính là nhà, ở đây có em.”

 

Một người đàn ông độc tài, bí hiểm, không màng đến sắc đẹp phụ nữ ở bên ngoài, thế mà ở nhà lại cực kì nũng nịu vợ, người đàn ông như thế này sao Cố Cẩm có thể không yêu được chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.