Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 562



Chương 562:

 

“Cái gì cơ! Cố Cẩm dẫm một phát thật mạnh lên chân ga, người của cô hướng về phía trước.

 

Những công ty đó đều là tâm huyết của Tư Lệ Đình, anh ấy đem bán đi tất cả cổ phần của những công ty đó thì chẳng phải là ném hết đi tất cả tâm huyết hay sao.

 

Trong bức tranh châm biếm có một hình ảnh, hai người ngôi trên máy bay vi vu trên bâu trời nước Mĩ, lời mà Tư Lệ Đình đã từng nói.

 

“Đồ ngốc ạ, tất nhiên là không đủ rồi, thế giới này là cá lớn nuôt cá bé, núi cao còn có núi cao hơn.”

 

Mỗi người đều đang dốc sức để phát triển, chí có người đứng ở vị trí cao nhất mới có thể đứng trên đỉnh của đồ ăn.”

 

“Cẩm Khê, sẽ có một ngày anh sẽ đứng ở trên đỉnh cao của đế quốc thương mại, nếu anh là vua thì em sẽ là nữ hoàng.”

 

Chú ba có quyết tâm và tham vọng lớn như vậy mà đột nhiên lại từ bỏ hết tất cả, lúc này tâm trạng của Có Cẩm không biết phải diễn tả như thế nào.

 

Anh không phải là một kẻ ngốc nghếch, so ra thì anh thông minh hơn rất nhiều người, nhưng anh lại làm ra một chuyện mà người khác nhìn vào ai cũng sẽ đều thấy ngu xuẩn.

 

Chỉ là vì một cuộc điện thoại điện thoại của cô mà làm cho anh không yên tâm, anh sợ rằng không có anh ở bên thì Nam Cung Huân sẽ tiếp cận cô. Có lẽ ngay từ đầu anh còn muốn dùng cách để đối phó với Nam Cung Huân nhưng cuối cùng anh lại chọn đi vào đường cùng cay nghiệt như này.

 

Thư Vũ xem như là cầm đầu công ty giải trí ở trong nước, mặc dù công ty giải trí không giống bắt động sản, nhưng cổ phần của anh cũng có giá trị không nhỏ, thế mà anh lại tùy tiện chuyển qua cho Cố Cẩm.

 

Cho tới bây giờ, tình yêu của anh không chỉ bằng lời nói, cô thua tâm phục khẩu phục, người ông kia còn quyết đoán hơn cô nghĩ rất nhiều.

 

Cố Cẩm đã có một cuộc gặp mặt trực tiếp với mọi người rồi, cô đặc biệt đến đây cũng là vì một người.

 

Sau màn chào hỏi, Cố Cẩm mới rời khỏi công ty, trước khi rời đi, cô còn đặc biệt quan tâm tới người phụ trách.

 

“Chủ tịch Cố có gì dặn dò?”

 

“Sau này tắt cả tài nguyên tốt nhất của diễn viên nam đều đưa cho Giản Vân, công ty nâng Giản Vân hét mức.”

 

Cố Cẩm không vòng vo, nói thẳng ra.

 

Khi Tư Lệ Đình ở đây, anh cũng có chút quan tâm tới Giản Vân, nhưng mà cho tới bây giờ anh không có nói ra rõ ràng như Cố Cẩm vậy.

 

Người phụ trách gật đầu liên tục: “Tôi biết rồi thưa chủ tịch Có, tôi nhất định sẽ làm theo dặn dò của cô, nhưng mà trong công ty còn có ba người tiền bối có lý lịch sâu hơn Giản Vân, nếu chỉ nâng Giản…”

 

Không chờ cô ta nói xong Cố Cẩm đã mở miệng: “Nếu như có người cản đường, vậy thì đè xuống cho tôi, tôi cho cô một năm, để Giản Vân thành tuyến một, không quan tâm phải dùng cách gì.”

 

“Vâng… chủ tịch Có.”

 

Nói xong, Cố Cẩm liền nghênh ngang rời đi, trước giờ cô quá hiền lành, cho tới bây giờ cô mới hiểu được, cho dù có hiền đi nữa cũng nên bọc bằng gai nhọn.

 

Cô cứ luôn nghĩ là phải làm thế nào lo cho người khác, bây giờ thân phận của cô đã không cần mỗi ngày phải lo cho người khác nữa mà là người khác phải lo cho cô.

 

Sau khi Cố Cẩm rời đi, cả công ty như bùng nổ.

 

“Những lời lúc trước tôi nói về chủ tịch Cố không biết cô ấy có nghe không?”

 

“Sớm biết cổ là lãnh đạo trực tiếp của tôi thì khi ở đoàn phim tôi đã nịnh nọt cô ấy Một người phụ nữ đóng một vai phụ nhỏ trong đoàn phim nói.

 

Người nọ kéo quần áo của Hoa Tình: “Đúng rồi, chị Tình, trước kia chị và chủ tịch Cố là đối thủ mà, chị có biết cô ấy là sếp của chúng ta không?”

 

Hoa Tỉnh lạnh lùng quát lên một tiếng: “Không biết!”

 

Đâu đâu cũng đang bàn về người phụ nữ kia, Hoa Tinh tình tức giận xách túi rời đi, xem những con người xu nịnh này đi, rõ ràng còn chế giễu, cười cợt Cố Cẩm khi chưa biết Cố Cẩm là ai.

 

Bây giờ ai ai cũng làm ra vẻ hận không thể quỳ liềm, thật sự khiến cô ta vô cùng chán ghét, tới lúc này cô ta chỉ mong là cô ta chưa từng biết Có Cảm.

 

Thấy cô ta kiêu ngạo rời đi, mọi người lại bắt đầu bàn tán về cô ta: “Mẹ, đến giờ mà còn ra vẻ là ngôi sao lớn, chẳng mắy chốc sẽ biến thành gái quê thôi.”

 

“Sao lại không, nếu không phải do sếp của chúng ta tốt bụng chứa chấp cô ta, còn cho cô ta đóng phim, không thì cả đời cô ta còn chẳng trèo lên được tới đây.”

 

“Đúng vậy, bây giờ còn dám tỏ vẻ mới chúng ta, còn nghĩ mình là ảnh hậu thật à.”

 

Những người này không có đợi Hoa Tinh đi rồi mới nói, Hoa Tinh không muốn nghe cũng không có cách nào.

 

Nghĩ đến chuyện hồi tước, nêu trong đoàn phim dám nói với cô ta nửa lời, đám người Lam Nguyệt liền xông lên mắng chửi người ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.