Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 565



Chương 565:

 

Từ đầu đến cuối cô ta cũng chỉ là một món đồ chơi trong tay anh ta mà thôi, đừng nói là yêu, ngay cả động lòng cũng chưa từng có.”

 

Ban đầu anh ta muốn lợi dụng cô ta để đả kích Tư Lệ Đình, sau đó lại phát hiện không có giá trị sử dụng thì liền bỏ đi, một mình đi sang Mỹ.

 

Cô ta và anh ta cách nhau hai nửa Trái Đất, cho tới bây giờ dù biết bên người anh ta có rất nhiều phụ nữ vây quanh cô ta cũng không dám nói hơn một câu.

 

Vốn nghĩ cô ta đúng với bổn phận rồi, quay đầu lại mới biết trong mắt anh ta địa vị của cô ta còn chẳng bằng bạn giường.

 

Hoa Tình cầm lấy chi phiếu rời khỏi, nhìn thời tiết âm u, dường như chốc nữa thì sẽ bắt đầu mưa.

 

Gần đây nhiệt độ càng ngày càng lạnh, một trận gió rét thi tới, cô ta ôm lấy quần áo của mình.

 

Cô ta đã từng bước lên thần đàn được vạn người ngắm nhìn, mà nay chỉ còn lại một mình cô ta, cô đơn lẻ bóng, Hoa Tình muốn khóc nhưng lại cảm thấy nước mắt cô ta đã khô rồi.

 

Nghĩ về Tư Lệ Đình một chút, tại sao cô ta lại bỏ một người đàn ông tốt như vậy.

 

Nếu không vị trí ngày hôm nay của Cố Cẩm chính là của cô ta, xem ai nhìn sắc mặt ai.

 

Không được, cô ta nhất định phải quay lại đỉnh cao một lần nữa.

 

Mưa nói rơi là rơi, Hoa Tình đang định tìm chỗ trú mưa nhưng vào lúc này chuông điện thoại lại reo.

 

Là một số điện thoại lạ, vốn cô ta định tắt máy, chắc chắn đó lại là phóng viên, ma xui quỷ khiến làm sao cô ta lại nghe máy.

 

*A lô.”

 

*Xin chào cô, cô Hoa.” Một giọng nói cố gắng giả giọng, không phải giọng nam cũng không phải giọng nữ truyền tới.

 

Hoa Tình nhanh chóng nhận ra đây là giọng của người nào, hai năm trước cô ta bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại từ một người, cũng chính người đó đã nói cho cô quan hệ của Tô Cẩm Khê và Tư Lệ Đình.

 

Giọng nói này quá dễ nhận ra, lần trước là người kia đã giúp phá hỏng hôn lễ của Tô Cẩm Khê và Tư Lệ Đình.

 

Mặc dù Tô Cảm Khê không có chết trên biển, nhưng cô ta đã thấy thủ đoạn của người kia.

 

Lúc này gọi điện cho cô ta, nói không chừng là có chuyện tốt.

 

“Là cô, người hai năm trước đã báo tin cho tôi.”

 

“Không sai, là tôi, trí nhớ của cô Hoa đúng là tốt quá.”

 

Người kia cười lên ha ha.

 

Bởi vị giọng nói đã có gắng giả giọng, cho nên nghe qua có cảm giác khiến người ta sỏn tóc gáy.

 

“Cô tìm tôi làm gì?”

 

“Tôi tới để giúp cô, tôi biết gần đây cô Hoa rơi vào cảnh khốn cùng, tôi có thể giúp cô thoát khỏi cảnh khốn cùng này.

 

“Tôi không quen biết gì cô, dựa vào đâu cô lại giúp tôi, có ích gì cho cô?” Hoa Tình cũng không phải kẻ ngu.

 

Hai năm trước cô ta làm việc dựa theo lời người kia dặn, vốn tưởng rằng chẳng qua là quậy cuộc hôn nhân của hai người thôi, ai mà biết sau đó lại phát sinh nhiều chuyện như vậy.

 

Tô Cẩm Khê rơi xuống biển bỏ mạng, Tư Lệ Đình xảy ra tai nạn xe cộ, hai người phúc lớn mạng lớn không có chết nhưng lại để lại bóng ma trong lòng Hoa Tình.

 

Chuyện sau này cô ta không có trực tiếp tham dự, nhưng mà ép Tô Cẩm Khê đi cũng có công lao của cô ta.

 

Sau khi Tô Cẩm Khê chết có một khoảng thời gian dài cô ta không ngủ ngon được, cứ luôn mơ thấy Tô Cẩm Khê tới †ìm cô ta đòi mạng.

 

Sau hai năm người này lại xuất hiện lần nữa, dù Hoa Tình có khổ sở cũng không dám tùy tiện tin người kia.

 

“Ha ha, hai năm trước tôi cũng không quen biết gì cô Hoa, không phải cô Hoa cũng kề vai tác chiến với tôi à2”

 

“Ban đầu tôi cho là cô tới giúp tôi, quậy cuộc hôn nhân của hai người họ là được rồi, ai biết mưu đồ của cô lại là giết người, Tư Lệ Đình xảy ra tai nạn xe cộ, Tô Cảm Khê cũng vùi thân dưới biển.”

 

*Tôi giúp cô diệt trừ Tô Cảm Khê chẳng lẽ cô không vui?”

 

“Tôi muốn cô ta biến mất nhưng chưa từng muốn Tư Lệ Đình xảy ra chuyện, lần này cô lại muốn lợi dụng tôi làm gì, tôi khuyên cô nên dẹp suy nghĩ đó đi!”

 

Hạt mưa lớn chừng hạt đậu rơi xuống, Hoa Tình đứng trong màn mưa, nghe thấy trong điện thoại vang lên tiếng cười kinh khủng của người kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.