Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 566



Chương 566:

 

“Nếu như tôi nói tôi có thể giúp cô trở về bên cạnh Tư Lệ Đình một lần nữa? Chẳng lẽ cô không muốn sao?”

 

Người kia giống như ma quỷ vậy, Hoa Tình biết rõ cô ta cần phải cách xa ả ra, ả có được nhược điểm của cô ta, hoàn toàn không có sức phản kháng lại.

 

“Cô có cách gì?”

 

“Ha ha…”

 

Có Cẩm nhìn trời bỗng nhiên mưa xuống, mỗi khi trời mưa to không hiểu sao trong lòng cô luôn thấy bắt an.

 

“Cô chủ, hợp đồng trên tay cô đã xử lý xong rồi, sao cô còn chưa về nhà?” Tiểu Đào đi vào đã tháy Có Cảm chắp tay đứng trước cửa số.

 

Có Cẩm mới tỉnh dậy sau cơn mơ: “Về nhà ngay thôi.”

 

Nhìn đồng hồ đeo tay một cái, cũng sáu giờ rồi, trên điện thoại có vài cuộc gọi nhỡ, lúc nãy họp cô đã chỉnh im lặng.

 

Vội vàng gọi lại cho Tư Lệ Đình: “Chú ba, anh ở đâu?”

 

*Ở dưới lầu công ty em, còn đang họp à?”

 

“Không, em xuống ngay, chờ em.” Cố Cẩm vội vàng thu dọn đồ đạc xong rồi xuống lầu, cô đã đứng chỗ này nhìn mưa lâu như vậy.

 

Tư Lệ Đình đứng ở nhà xe đợi cô hai mươi phút, Cố Cảm nói xin lỗi: “Để anh đợi lâu rồi.”

 

“Không sao đâu, về nhà ăn tối hay đi nhà hàng ăn?”

 

“Mưa lớn vậy, hay là chúng ta về nhà sớm đi, nhìn trời kiểu này hẳn sẽ có sám chớp đó.” Cố Cẩm nhìn bầu trời u ám.

 

Tư Lệ Đình lầm bẩm nói một câu: “Sắm chớp.”

 

“Sao thế, chú ba?”

 

“Không có gì, về nhà thôi, anh muốn em nấu ăn.”

 

“Ừm, mình về thôi.”

 

Tư Lệ Đình rất dễ phát bệnh trong những đêm giông tó, hai năm qua, khi Cố Cẩm không có ở đây anh sẽ để cho Lâm Quân trói anh ở trên giường trước cho đến khi không thể cử động được nữa mới thôi.

 

Tối nay nếu có sắm chớp thì anh sẽ phát bệnh sao? Hy vọng sẽ không làm Cố Cẩm sợ.

 

Cố Cẩm đã mắt trí nhớ, những chuyện trước đây cũng quên rồi, nói không chừng luống cuống tay chân, khi đó anh không còn chút lý trí nào, cứ như bị một nhân cách khác chiếm giữ vậy.

 

Từ siêu thị về đến nhà, Tư Lệ Đình khác hẳn bình thường, cứ luôn ưu tư, thấp thỏm, dáng vẻ như có tâm sự.

 

Ngay cả khi anh bán hết số cổ phiếu thì cũng không có biểu cảm như vậy, Cố Cẩm có chút bận tâm.

 

“Chú ba, có phải công ty có chuyện gì xảy ra hay không?”

 

“Không có.”

 

“Thế dạ dày anh không thoải mái hay sao? Em lấy thuốc cho anh.”

 

Tư Lệ Đình giữ Cố Cẩm lại, trấn an nói: “Anh không sao hết, mọi thứ đều ổn, em không cần lo lắng.” Cố Cẩm cau mày, nhìn kiểu nào cũng thấy anh không có vẻ gì là không có chuyện gì cả.

 

Tư Lệ Đình đứng trước một tâm cửa kính trong suốt sát mặt đất, nhìn lên bầu trời vẫn đang mưa không ngớt.

 

Cố Cẩm tắm rửa sạch sẽ đi ra nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Tư Lệ Đình toát ra vẻ cô đơn, trồng vắng.

 

“Chú ba, anh đi tắm rửa đi.”

 

“Cẩm Khê, em sắp đến chu kỳ kinh nguyệt rồi đúng không? Tối hôm nay chúng ta tách nhau ra ngủ đi.”

 

“Vẫn chưa đến đâu, chú ba sao vậy chứ, sao mà em cảm thấy anh cứ lạ lạ thế nào ấy.”

 

Từ ngày trở về đến giờ Tư Lệ Đình cứ có điều gì đó khác lạ, cũng chẳng biết là đang nghĩ gì nữa.

 

“Vậy là anh nhớ nhằm rồi, anh cứ tưởng em sắp đến chỉ kì kinh nguyệt, anh sợ em ở bên cạnh anh sẽ không thể kiềm chế được.” Tư Lệ Đình lấy bừa một lí do.

 

Tư Lệ Đình từ trước đến nay thận trọng, trí nhớ tốt hơn mình rất nhiều, Cố Cẩm không thể nào tin được việc anh nhớ nhằm ngày, có lẽ nào do gần đây anh ấy quá mệt không?

 

“Chú ba, vậy thì… anh muốn như nào thì làm như thế đi, dù sao thì chúng ta sớm đã đăng kí kết hôn, như vậy cũng coi là thành vợ chồng rồi.” Từ sau lưng anh, Cố Cẩm nói với vẻ ngượng ngùng.

 

Thường ngày Cố Cẩm không chủ động thì Tư Lệ Đình cũng không thể kìm chế được, nhưng hôm nay Cố Cẩm lại đột nhiên chủ động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.