Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 567



Chương 567:

 

Tư Lệ Đình cúi người bề cô lên giường và nói: “Cẩm Khê, đây là do em nói đấy nhé.”

 

Sau khi ân ái xong, Cố Cảm nằm trong lồng ngực của Tư Lệ Đình rồi ngủ một cách say sưa. Tư Lệ Đình nhìn ra ngoài trời đang mưa dông mà nhíu mày.

 

“Đùng đoàng!” Trên bầu trời vang lên một tiếng động, Có Cẩm đang ngủ say thì bỗng nhiên bừng tỉnh. Nếu như nằm trong lồng ngực của Tư Lệ Đình, chắc chắn cô sẽ ngủ rất say nhưng không có Tư Lệ Đình ở bên cạnh thì Cố Cảm ngủ trong trạng thái nơm nớp không yên tâm.

 

“Chú ba…” Cố Cẩm có cảm giác lạnh người ở sau lưng, cô đưa tay ra sờ sờ nhưng cũng không thấy người của anh đâu, thiếu đi sự ôm ấp của Tư Lệ Đình cô cảm thấy không quen.

 

Nhìn thoáng qua nhà vệ sinh, cô nhận ra Tư Lệ Đình cũng không ở trong nhà vệ sinh.

 

Lẽ nào có chuyện gì đó nên anh áy đã rời đi rồi sao? Mưa lớn như thế này, ngoài trời còn có tiếng sắm sét đùng đoàng nữa.

 

Trong lòng Cố Cảm cảm thấy sốt ruôt, cô bước xuống giường, đi đến phòng khách, trong phòng khách cũng không có Tư Lệ Đình, đôi giày của anh vẫn ở ngoài hành lang, nghĩa là chú ba vẫn đang ở trong nhà sao?

 

Nghĩ lại chuyện trước kia anh nói muốn cô và anh tách phòng ra ngủ riêng, Cố Cẩm liền đi đến phòng ngủ phụ, phòng ngủ đã được khóa trái.

 

“Chú ba, anh có ở bên trong không?”

 

Ở bên trong không có bắt kì lời hồi đáp nào, Cố Cẩm càng nghĩ càng thấy kì lạ, cô chạy nhanh đi lầy chìa khóa để mở cửa.

 

Trong phòng tối đen như mực, có một tia chớp xẹt ngang bầu trời, tiếng sắm vang lên đùng đoàng, điếc cả tai.

 

Ở trên giường có một thân hình lộ ra, Cố Cẩm mới yên tâm nói: “Chú ba, tại sao anh lại sang phòng ngủ phụ để ngủ vậy?”

 

Vốn dĩ là cô muốn rời đi nhưng lại nhìn thấy người nằm trên giường quay qua quay lại, chú ba tỉnh rồi sao?

 

“Chú ba.” Cô gọi anh, nhưng không thấy anh đáp lại gì cả.

 

Cố Cẩm cảm thấy cảm tháy kì lạ nên đã bật đèn lên, lúc trông thấy toàn thân hiện lên trước mắt, cô sững người ra.

 

Một mảnh vải mắc kẹt trong miệng Tư Lệ Đình, trên người thì bị dây thừng cuốn chặt, sao mà trông như là hiện trường của một vụ án giết người đến vậy chứ.

 

“Chú ba, ai đã trói anh lại như thế này?” Cố Cảm liền vội vàng lao tới để gỡ miếng vải trong miệng của Tư Lệ Đình ra.

 

Sau khi gỡ cục vải đó ra, chỉ trong nháy mắt Tư Lệ Đình đã chảy nước mắt, vội vàng lao vào lòng Có Cẩm: “Mẹ à, mẹ không cần Lệ Đình nữa sao?”

 

Cố Cẩm hoang mang: “Anh, anh gọi em là gì vậy?”

 

“Mẹ à, Lệ Đình rât nhớ mẹ, có người xâu đên đánh con, mẹ phải bảo vệ con.”

 

Người Tư Lệ Đình đang bị trói dây thừng nên không tiện cử động, anh vẫn gắng sức để lao vào lòng Có Cẩm, gần giống như một con sâu đang nhúc nhích nghoe nguầy.

 

Hình ảnh đó vốn dĩ rất buồn cười, Cố Cảm cũng chẳng biết ra làm sao, à đúng rồi, trong bức tranh châm biếm cũng có vẽ cảnh tượng như thế này.

 

Chắc hẳn lúc nhỏ Tư Lệ Đình đã phải chịu không ít những đả kích, vì vậy nên mỗi khi gặp cảnh tượng như thế này đều sẽ nhớ lại cảnh tượng lúc đó, tâm trí và sức lực đều trở về giống như quãng thời gian đó.

 

Cố Cẩm cuối cùng cũng hiểu vì sao mà Tư Lệ đình lại mang dáng vẻ như có tâm sự rồi, chính là vì anh ấy sợ khi phát bệnh sẽ làm cho cô sợ hãi.

 

Còn đặc biệt khóa trái cửa, còn tự trói mình lại như thế này, chắc chắn là anh ấy đã thường xuyên làm như vậy, buộc cho thật chắc chắn, trên cổ tay toàn là những vét hẳn đỏ, còn có nhiều vùng da bị trầy luôn rồi.

 

Cố Cảm thấy vậy rât đau lòng, cô chạy nhanh đến cởi dây thừng cho Tư Lệ Đình. Sau khi cởi dây thừng, chỉ trong chốc lát, Tư Lệ Đình liền tựa vào trong lòng Cố Cẩm.

 

Thân hình cao một mét chín của anh co quắp trong lòng Có Cẩm, đôi tay dài, đôi chân dài đều quắp lấy người Cố Cảm, trông giống như là một con thú cưng khổng lồ, không hề cảm thấy có một chút gì đó không ổn.

 

Có Cẩm bị anh ôm theo cách này, khuôn mặt vừa tỏ vẻ bất đắc dĩ vừa có chút đau lòng.

 

Tư Lệ Đình giơ cánh tay bị giây thừng cọ vào đã đỏ hết lên và nói: “Mẹ ơi, Lệ Đình đau.”

 

Cố Cẩm nhìn vào đôi mắt xanh biếc của Tư Lệ Đình, cô nghĩ chắc chắn hồi còn nhỏ Tư Lệ Đình rất dễ thương, vừa lém lỉnh thông minh vừa đáng yêu.

 

“Vậy mình phải làm thế nào đây?” Có Cẩm nhẹ nhàng nói rồi tự biến mình trở thành mẹ của anh.

 

“Thổi phù cho Lệ Đình là hết đau ngay, như thế này này.”

 

Tư Lệ Đình tự cầm tay của mình lên rồi thổi, bộ dáng đang thương tội nghiệp như vậy khiến trái tim của Có Cảm nhũn ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.