Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 569



Chương 569:

 

Bản thân Tư Lệ Đình chính là một người có sức chịu đừng rất tốt, kể cả về mặt co thể hay về mặt tâm lí thì anh đều vượt xa so với những người bình thường.

 

Cố Cảm dùng thuốc sát trùng lau lên miệng vết thương.

 

Cô vốn cứ nghĩ rằng anh sẽ kêu đau bởi vì dù sao lúc này anh cũng đang mang dáng vẻ của một đứa bé máy tuổi.

 

“Đau không?” Cô lau cho anh một cách rất cẩn thận rồi ngắng đầu lên để quan sát phản ứng của anh.

 

Tư Lệ Đình nở một mụ cười trong trẻo nhìn cô và nói: “Mẹ yêu, con không đau, con rất mạnh mẽ.”

 

“Ừ, cục cưng Đình thực sự rất ngoan ngoãn.” Cố Cẩm xoa xoa đầu anh.

 

Bôi thuốc và băng bó vết thương cho anh xong, Tư Lệ Đình không nói thêm một câu nào nữa, cũng không hề hứ hử một tiếng nào.

 

Lúc cô cúi đầu nhìn anh thì anh cũng nhìn chằm chằm cô, Cố Cẩm hỏi với vẻ tò mò: “Cục cưng Đình, con cứ nhìn chằm chằm mẹ như thế làm gì?”

 

“Con thấy mẹ yêu rất xinh đẹp, đợi đến sau này con lớn lên nhất định sẽ lầy một người vợ xinh đẹp như mẹ ấy.”

 

Có Cẩm nghe thấy câu nói này của anh mà không thẻ nhịn được cười, cô có thể nói cho anh biết, sau hơn hai mươi tuổi thì anh thực sự có thể lấy được cô sao?

 

Cô xoa xoa đầu cho anh, cô cũng nhập vai diễn sâu một chút, đây không phải là khi anh hơn hai mươi tuổi mà.

 

“Mẹ yêu, cha con đâu rồi? Chẳng phải mẹ đã nói rằng sẽ có một ngày ba sẽ đến đây thăm hai mẹ con mình sao, tại Sao con vẫn chưa từng được gặp ba chứ?”

 

Đây là lần đầu tiên Cố Cẩm nghe thấy Tư Lệ đình nhắc đến chuyện của ba anh, cô liền vội vàng hỏi: “Mẹ yêu, không, trước kia mẹ đã nói với con như thế nào?”

 

“Mẹ yêu nói ba đang ở một nơi rất xa nên tạm thời không đến được, đợi đến một ngày ba sẽ đến thăm mẹ con mình.” Đôi mắt xanh trong trẻo của Tư Lệ đình tràn đầy niềm hy vọng, đẹp như một viên ngọc bích.

 

“Nơi rất xa đó là nơi nào?” Có Cẩm hỏi dò.

 

“Con không biết, từ trước đến nay mẹ yêu chưa từng nói.”

 

Khi mà Tư Lệ Đình nhắc đến ba thì ánh mắt liền sáng lóe lên lắp lánh.

 

“Mẹ yêu, mẹ nói khi cục cưng Đình lớn lên là có thể gặp được ba, bây giờ con đã lớn rồi, lúc nào con mới có thể gặp ba hả mẹ?”

 

Nhìn vào đôi mắt vô cùng xinh đẹp của Tư Lệ Đình, Cố Cẩm không biết phải trả lời anh như thế nào.

 

Tư Lệ Đình cũng rất tò mò về ba mẹ giống y như cô. Từ nhỏ Tư Lệ Đình đã phải mang tiếng là con riêng, nỗi khổ của anh ấy chỉ có một mình anh ấy mới có thể hiểu được.

 

Có Cẩm nhẹ nhàng vuốt ve nhưng sợi tóc mềm mại của Tư Lệ Đình và nói: “Cục cưng Đình ngoan, đợi đến khi con lớn hơn một chút nữa thì chắc chắn sẽ có thể gặp được ba rồi.”

 

“Mẹ yêu, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời mẹ, chỉ cần con ngoan ngoãn là có thể gặp được ba. Mẹ nói mắt của con rất giống ba nên dường như con cũng có thể hình dung ra mắt ba trông như thế nào.”

 

“Ngoan, một ngày nào đó ba sẽ đến thăm con. Lệ Đình ngoan như vậy thì làm sao ba nỡ bỏ rơi con chứ.”

 

Cố cẩm nhẹ nhàng băng bó cho anh, hai người thực sự trông rất giống như hai mẹ con.

 

Đến khi đã băng bó xong xuôi, Tư Lệ Đình tung tăng nhảy.

 

nhót bên cạnh tà phượng giống như một con thỏ to lớn rất đáng yêu.

 

Xem ra, hồi nhỏ Tư Lệ Đình rất là hiếu động, nếu không phải là anh đã lớn lên rồi thì anh của thời thơ áu nhất định sẽ vừa ngoan vừa yếu đuối, vừa lém lỉnh.

 

Bộ dạng này của anh khiến cho Cố Cẩm rất muốn trở thành một cỗ máy vượt thời gian, để có thể trực tiếp xuyên không về thời mà Tư Lệ Đình còn nhỏ.

 

“Mẹ yêu, cục cưng Đình rất khổ, mẹ yêu kể chuyện cổ tích cho cục cưng Đình nghe có được không ạ?”

 

“Được, hai mẹ con mình lên giường rồi kể chuyện cỏ tích nhé.” Cố Cảm nắm lấy tay của Tư Lệ Đình rồi kéo lên giường, Tư Lệ Đình vừa nép đầu vào ngực cô, tay còn ôm vào thắt lưng cô.

 

“Mẹ yêu, hôm nay con muốn nghe mẹ kể về chuyện ba và mẹ đã quen nhau như: thế nào.”

 

Chuyện này… thực sự rất khó cho Cố Cẩm, làm sao mà cô biết được chuyện gia đình của Tư Lệ Đình chứ?

 

“Lần sau mẹ sẽ kể cho cục cưng Đình nghe, mẹ hơi buồn ngủ rồi.” Cô nhanh chóng lấy một lầy do để đánh trồng lản.

 

Cũng may là Tư Lệ Đình khá là ngoan ngoãn nên cô nói buồn ngủ thì anh cũng không làm ồn nữa, tay đặt lên lưng cô vỗ nhè nhẹ giống như đang dỗ cô ngủ.

 

Mặc dù lớn lên trong hoàn cảnh mồ côi cha mẹ nhưng Tư: Lệ Đình vừa nhìn đã thấy anh là một đứa trẻ ngoan ngoãn được giáo dục đàng hoàng khiến cho Có Cẩm không thể kìm nén được sự mong muốn cùng anh sinh một cục cưng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.