Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 574



Chương 574:

 

“Nam Cung Huân mua rồi sao?”

 

“Vâng, đã mua rồi, người của cả hai bên đang trong quá trình làm việc, cô chủ nói xem, hai người đàn ông này cũng thật kì lạ.”

 

Cố Cẩm khẽ nở một nụ cười: “Thôi bỏ đi, kệ bọn họ đi.”

 

Chú ba cũng không phải là người dễ dàng để cho người khác đè đầu cưỡi cổ. Nếu như anh ấy đã quyết định rồi thì cô cũng sẽ không nói thêm gì nữa, đây là chuyện của những người đàn ông, Có Cẩm cũng không muốn tham gia vào.”

 

“À phải rồi, thiệp mời của tiệc tối hôm nay đã gửi xong hết rồi chứ?”

 

“Vâng, đã gửi đến hầu hết những công ty lớn nổi tiếng trong nước rồi. Cô chủ, tại sao tại sao lại quyết định tổ chức trên du thuyền vậy? Tôi nghe nói trước kia ở trên du thuyền đã từng xảy ra chuyện.”

 

“Đã có một lần xảy ra sự có thì cả đời này không thể đến gần nữa? Lần này chẳng qua là tôi muốn quen biết những người có tiếng trong nước mà thôi.”

 

Nếu như chỉ là một bữa tiệc thông thường thì sẽ có rất nhiều nhà báo, truyền thông trà trộn vào, tôi rất lười phải đi đối phó với truyền thông.”

 

Dù sao thì trước đây tôi xuất hiện trước công chúng với tư cách là một diễn viên, bây giờ chỉ trong chốc lát đã bước lên là Tổng giám đốc của một tập đoàn đa quốc gia, sự bắt ngờ này chẳng phải là một miếng mồi ngon để truyền thông điên cuồng moi móc thông tin hay sao.

 

Cố Cẩm cũng không phải là không muốn lộ diện, mà là không muốn đi đối phó với những phóng viên, nhà báo lá cải.

 

Ở trên du thuyền sẽ có sự kiểm soát chặt chẽ, một khi du thuyền rời khỏi thì sẽ không có phóng viên nào có thể lên được.

 

Tất nhiên, Có Cẩm quyết định tổ chức trên du thuyền còn có một nguyên nhân khác, Tư Lệ Đình đã làm nhiều chuyện vì cô như vậy, cô cũng muốn mang đến cho anh một niềm vui bắt ngờ.

 

“Cô chủ suy xét cũng đúng, tôi không thấy anh Tư Lệ Đình ở trong danh sách thiệp mời, cô chủ đã quên anh ây hay là “Tôi sẽ đích thân gửi thiệp mời cho anh áy.”

 

“Tôi cảm thấy như vậy cũng đúng, làm sao cô chủ có thể quên gửi thiệp mời cho anh ấy được chứ.”

 

Có Cẩm nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Tiểu Đào, để đề phòng có người gian lận, cô hãy đích thân đi bài trí những việc ở trên du thuyền đi.”

 

“Vâng ạ.”

 

Nhìn qua nhìn lại rồi nói: “Không có việc gì thì tan làm sớm đi, tôi đi trước đây.”

 

Cố Cẩm tắt máy vi tính đi, vừa hay cô cũng đã giải quyết xong hết chuyện của hôm nay rồi nên hôm nay cô sẽ đi đón Tư Lệ Đình tan làm.

 

Hai người cũng không hẹn trước, nói chung là ai tan làm trước thì đến công ty của đối phương.

 

Có Cẩm chuẩn bị đến bãi để xe để lấy xe thì có một người đứng ở trước mặt ngăn cô lại.

 

“Chị, tôi cầu xin chị hãy giúp tôi.”

 

Chị sao? Cố Cẩm nhìn người phụ nữ đứng trước mặt mình có chút gì đó quen thuộc, có thể là người mà cô đã từng gặp.

 

“Cô là?”

 

“Em là Tô Mộng đây! Chị, Em biết là chị hận em, nhưng chị cũng không thể vì hận em mà giả bộ không nhận ra em chứ.”

 

Thì ra cô ta là Tô Mộng, thảo nào cảm thấy rất quen, Cố Cẩm cũng chẳng có thiện cảm với người em mà từ trước đến nay chưa từng coi cô là chị gái ruột này.

 

Nghĩ đến chuyện trước kia cô nghĩ cho nhà họ Tô nên phải chấp nhận cái giá chín mươi tỉ để bằng lòng làm lá chắn cho Đường Minh.

 

Chín mưới tỉ đó cô không động vào một chút nào mà chuyển toàn bộ cho nhà họ Tô. Nhưng đến một chút quần áo trang sức mà bọn họ cũng không nỡ mua cho cô thì thôi.

 

Nhưng trái lại, cô không tiếc khi đưa tiền cho Tô Mộng nhưng lúc ở cửa hàng Tô Mộng lại không muốn mua quần áo cho cô.

 

Thậm chí, vì một bộ quần áo mà cô cũng phải quỳ gói để cầu xin người khác, néu không có Tư Lệ Đình bảo người mang thẻ ngân hàng đến thì không biết cô sẽ bị Tô Mộng giày vò đến mức như thế nào nữa.

 

Để có được Đường Minh, Tô Mộng đã làm ra biết bao nhiêu chuyện, giả vờ mang thai để được gả vào nhà họ Đường để rồi cuối cùng nhận lại sự kì thị.

 

Đến khi sau này khi xảy ra chuyện, cô bị mắt trí nhớ nên không hiểu rõ lắm, trên tài liệu cũng không ghi rõ.

 

Tóm lại, việc Tô Mộng xuất hiện ở đây chắc chắn là có vấn đề, Cố Cẩm chau mày, cô không muốn dính líu một chút nào với cô ta.

 

“Xin lỗi, tôi không phải Tô Cẩm Khê, cô nhận nhằm người rồi, nhờ cô tránh ra cho.”

 

Tô Mộng kéo lấy quần áo của cô nhất định không buông: “Không, em biết chị chính là Tô Cảm Khê. Chị à, em biết là trước kia em đã có lỗi với chị, bây giờ trong nhà xảy ra chuyện như vậy, chỉ có chị mới có thể giúp được bọn em thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.