Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 575



Chương 575:

 

Thì ra lại đến tìm cô để lợi dụng, cái loại người nhà như cô ta trước sau vẫn vậy khiến cho người ta cảm thất buồn nôn.

 

“Tránh ra, tôi không có nhiều thời gian rảnh để nghe cô nói nhảm như vậy đâu.” Những suy nghĩ trong đầu Có Cẩm chỉ có Tư Lệ Đình, tối nay làm gì cho anh ấy ăn đây?

 

Tô Mộng nhìn người phụ nữ đang lơ đãng kia, mặt của cô vẫn giống như trước đây nhưng khí chất trên người lại hoàn toàn khác trước.

 

Trước đây Tô Cẩm Khê hiền lành rất dễ xiêu lòng, chỉ cần người khác nói một chút với cô thôi thì cô sẽ lập tức thuận theo.

 

Bạch Tiểu Vũ đặc biệt đến nói với cô ta rằng Tô Cẩm Khê đã trở về rồi, người phụ nữ mà lần trước cô ta gặp trong yến hội chính là Tô Cảm Khê.

 

Tô Mộng van xin nhìn Cố Cẩm: “Chị, những gì trước kia chị làm cho nhà họ Tô tụi em đều nhìn thấy rõ cả. Em biết có lẽ em đã làm sai rồi, em không dám mong chị sẽ tha thứ cho em, nhưng từ nhỏ ba đã tốt với chị. Giờ ông ấy bị bệnh tim phải nằm viện, tiền thuốc men chữa bệnh mỗi ngày đều rất cao, nếu như muốn chữa khỏi bệnh của ông ấy thì nhất định phải đi ra nước ngoài làm phẫu thuật bắc cầu tim. Nhà họ Tô đã xong đời rồi, giờ ngay cả tiền làm phẫu thuật cho ba cũng không có nữa, coi như là vì ba, chị mau cứu ba đi.”

 

“Nói xong rồi?” Cố Cẩm lẳng lặng chờ cô ta nói hét, từ đầu đến cuối vẻ mặt cô đều rất bình tĩnh, tựa như người mà Tô Mộng nói đến chẳng qua là một người lạ mà thôi.

 

Đối với cô mà nói thì ba Tô cũng giống như người lạ vậy, dù sao chuyện đã qua cô cũng không còn nhớ, nhà họ Tô chỉ mang đến đau đớn cho cô thôi.

 

Tóm lại cô không có thấy được nhà họ Tô đã từng làm chuyện gì tốt cho cô cả, cô giống như một con cờ, bị người ta lợi dụng hết lần này tới lần khác.

 

Tô Mộng không ngờ tới cô ta đã nói nhiều như vậy nhưng mà vẻ mặt của Cố Cẩm lại không thay đổi một chút xíu nào, không phải luôn nói rằng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời hay sao.

 

Dù có qua hai năm đi nữa thì cô cũng nên giống như trước kia chứ.

 

“Chị, chị sẽ giúp ba đúng không?”

 

Có Cẩm lạnh lùng kéo cô ta qua một bên: “Nói xong thì rời khỏi chỗ này ngay đi, tôi còn có việc, không có thời gian hầu cô.”

 

“Tô Cẩm Khê, chị quên rồi sao, chị họ Tô đầy!”

 

Giờ phút này Tô Mộng còn chưa biết thân phận thật sự của Cố Cẩm, chỉ biết rằng cô là chủ tịch công ty giải trí từ trên báo thôi.

 

Một người chủ tịch tùy tiện cũng có thể lấy ra máy triệu, huống chỉ ba tô còn nuôi cô nhiều năm như vậy.

 

Trước khi đến Tô Mộng chắc chắn một trăm phần trăm, Tô Cảẩm Khê sẽ bị cô ta dắt mũi như nhiều năm trước thôi.

 

Trước kia mỗi tháng cô sẽ cầm tiền đi làm thề cho cô ta, cô ta muốn cái gì, chỉ cần cô có thể mua được thì sẽ mua cho cô ta.

 

Thứ phụ nữ ngu ngốc như cô thì chỉ cần cô ta nói thêm vài câu là được không phải sao?

 

Sau khi đến cô ta mới biết Tô Cẩm Khê thật sự không còn giống như trước kia nữa, cô giống như một con rắn độc lạnh lẽo, máu lạnh.

 

“Cô Tô à, có lẽ cô đã hiểu nhằm một chuyện, tôi không phải họ Tô, tôi họ Cố. Nếu nhà cô xảy ra chuyện thì cô nên nhanh đi lo cho người nhà cô đi, chớ có lãng phí thời gian ở chỗ tôi.”

 

“Nếu như em có cách gì đó thì chị cho là em sẽ đến cầu xin chị sao?”

 

Từ nhỏ đến lớn Tô Mộng luôn được ba mẹ xem như bảo.

 

bối nâng trên lòng bàn tay, có bao giờ cô ta phải làm những chuyện thế này đâu?

 

“Cho tới bây giờ tôi cũng không có bắt cô đến cầu xin tôi.”

 

Có Cẩm không để ý tới Tô Mộng nữa mà trực tiếp lên xe, mặc kệ người phụ nữ đang liều mạng vỗ cửa kính, cô lái xe rời đi.

 

Từ lâu sống chét của nhà họ Tô đã không còn liên quan gì tới cô, nếu nói cô còn một chút tình cảm với nhà họ Tô, vậy thì phần tình cảm này không phải là yêu mà là hận.

 

Ban đầu, khi trong có người phá hỏng hôn lễ của cô và chú ba, rõ ràng ba Tô và mẹ Tô đều biết rất rõ cô không phải là con gái nhà họ Tô. Chỉ cần bọn họ có thể đứng ra nói một câu thì cả đống chuyện tiếp theo sẽ chẳng xảy ra rồi.

 

Cô một lòng một dạ vì bọn họ, cuối cùng quay đầu lại rơi vào kết cục thế này, Cố Cẩm nghĩ lại một chút liền cảm thấy buồn cười.

 

Hôm nay nhà họ Tô gặp nạn, vậy mà Tô Mộng vẫn còn mặt mũi đi gặp cô, cũng không biết làm sao lúc trước bản thân cô có thể lớn lên trong loại gia đình như vậy.

 

Đến đón Tư Lệ Đình, tâm tình của Cố Cẩm đã khá hơn nhiều.

 

“Tô tô, ai chọc em giận rồi? Anh thấy sắc mặt em không được tốt lắm.”

 

“Không có gì, Tô Mộng tới tìm em, kêu em bỏ tiền ra chữa bệnh cho ba cô ta, cũng còn ghê gớm lắm.” Cố Cẩm hừ lạnh một tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.