Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 579



Chương 579:

 

“Người nhà họ Tô, người gác cổng đã cho người vào rồi, bây giờ đang đợi ở ngoài cửa.”

 

“Người nhà họ Tô? Không gặp.” Tư Lệ Đình không cần nghĩ cũng biết ý định của bọn họ.

 

Chắc là người gác cổng nể tình bọn họ có chút quan hệ với anh nên mới có thể cho bọn họ vào, anh không có quan hệ gì với bọn họ. hết, Tư Lệ Đình ghét còn không kịp nữa là.

 

“Dạ cậu chủ.”

 

Người giúp việc ra cửa trả lời: “Xin lỗi bà Tô, hiện giờ cậu chủ nhà tôi không tiện gặp hai người, hay là các người về đi.”

 

Tô Mộng không ngờ tới ngay cả gặp mặt mà anh cũng không chịu: “Chúng tôi là người nhà của anh ấy, dựa vào cái gì lại không gặp chúng tôi? Cô mau tránh ra cho tôi.”

 

Tô Mộng liền kéo mẹ Tô đi vào trong, người giúp việc cũng để ý đến mối quan hệ này của bọn họ với Tư Lệ Đình nên không quá cản lại.

 

Hai người cứ như thế mà đi tới phòng khác, mẹ Tô kéo Tô Mộng lại, không để cho cô ta làm quá đáng, dẫu sao thì hai người cũng đến cầu cạnh người ta.

 

Tư Lệ Đình bắt chéo hai chân, tựa người vào ghế sa lon, không vui mà nhìn hai người đi vào.

 

Lúc ở nhà anh ăn mặc rất tùy ý, mà dù có như vậy cũng không che đi được khí thế ở trên người anh.

 

Khoanh tay trước ngực, anh cau mày đánh giá hai người mới đi vào: “Ai cho mấy người đi vào?”

 

“Anh họ, dù có nói thế nào thì chúng ta cũng là người một nhà, người một nhà chúng ta có cần phải khách sáo như vậy sao?” Tô Mộng nhẹ giọng nói.

 

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này cô ta đã có chút sợ hãi, đôi mắt kia của anh quá mức sắc bén, tựa như chỉ nhìn một cái có thể nhìn thấu được người khác đang suy nghĩ gì.

 

“Anh họ?” Tư Lệ Đình cười nghiền ngẫm, anh không hẻ cảm thấy vui sướng gì với cách gọi này.

 

“Mẹ của anh và ba em là chị em ruột, ba em chính là cậu của anh, đương nhiên anh chính là anh họ của em.”

 

Mẹ Tô cũng đứng ra giảng hòa: “Đúng vậy Lệ Đình, con nói xem không phải chúng ta rất có duyên hay sao, trước kia khi chưa biết thân phận của con, con và Cẩm Khê ở bên nhau, chúng ta liền trở thành người một nhà. Bây giờ biết thân phận của con, chúng ta vẫn là người một nhà, đã là người một nhà thì không cần phải khách sáo đâu. Mợ.

 

tin là con cũng biết, tình hình nhà họ Tô bây giờ vô cùng gay go, nhà đổ rồi, mà cậu con cũng ngã luôn. Bệnh tim của ông ấy tái phát, còn công ty thì nợ nần, ngay cả tiền phẫu thực tụi mợ cũng không có nữa. Bệnh của cậu con không thể kéo dài hơn nữa, phải sớm ngày chạy chữa, con có thể nào tốt bụng ra tay giúp đỡ một chút không, cho tụi mợ mượn tiền được không.”

 

Mẹ Tô dùng từ mượn, nhưng ai cũng biết đây là một đi không trở lại, một khi đã mượn rồi sẽ không trả lại.

 

Tư Lệ Đình lười biếng nhìn hai người, cũng không có ý định sẽ cho hai người ngồi xuống.

 

Đến khi mẹ Tô trả lời xong, anh mới mở miệng nói: “Được, tôi có thể cho bà mượn, muốn mượn bao nhiêu?”

 

Hai người không ngờ tới Tư Lệ Đình lại dễ nói như vậy, vốn còn cho là anh sẽ có tình làm khó hai người đấy.

 

Mẹ Tô và Tô Mộng vui mừng quá đỗi, cuối cùng lần này cũng được cứu rồi.

 

Nghe giọng điệu này của Tư Lệ Đình, mẹ Tô lập tức nồi lòng gian: “Phẫu thuật cần phải đi nước ngoài chữa trị, xem như chữa khỏi thì cũng phải tốn một ít tiền hồi phục, cùng với số tiền nằm viện và tiền chữa bệnh khổng lồ trong thời gian này. Dự tính ban đầu chắc là khoảng ba mươi nghìn tỷ, con xem bên con tiện không?” Tô Mộng trong lòng thầm khen mẹ cô ta một cái, chỉ dựa vào trị liệu hoàn toàn không tồn nhiều tiền đến vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.