Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 584



Chương 584:

 

Sau đó bán thêm máy chiếc túi, chắc sẽ đủ tiền thanh toán cho cuộc phẫu thuật của ba con.’ Tô Mộng có chút không bằng lòng, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, hiện tại cô ta còn có lựa chọn nào khác sao?

 

“Vâng, mạng sống của ba quan trọng.

 

Con sẽ bắt taxi về nhà, mẹ đên bệnh viện chăm sóc ba đi.”

 

Trải qua đả kích Tô Mộng cũng đã trưởng thành lên không ít, không còn kiêu ngạo, bất cần như trước.

 

:”Con đi đi.” Mẹ Tô thở dài, thời gian trôi qua gương mặt của bà ta nhanh chóng già đi, so với hai năm trước thì bà ta như đã già đi vài tuổi, không có kem nền nào có thể che lấp nêp nhăn nơi khóe mắt.

 

Tô Mộng xuống xe, ngay sau đó có một chiệc xe đi tới: “Cô gái, đi đâu?”

 

Tô Mộng không hê nghĩ ngợi bước lên xe, sau đó báo địa chỉ nhà của mình, nghĩ đến nhà cũ và căn nhà đều đã bán hết, bây giò còn phải bán trang sức và xe hoi.

 

Trong bước tiệp theo, nêu thiêu tiên thì không mua được nhà và xe nữa sao? Trước đây, Tô Mộng chưa bao giờ phải lo lăng vê tương lai.

 

Ngay cả khi công ty báo lỗ, số tiền cô ta tiêu vẫn chưa bao giờ giảm.

 

Theo quan điệm của cô ta, trời cao sập xuống cũng tự nhiên sẽ có bóng dáng cao lớn chông lại, liên quan gì đên cô ta?

 

Ba sẽ lo tất cả những việc này, khi Tô Cầm Khê đang làm thêm tự lập ở bên ngoài, trong mát Tô Mộng, Tô Cẩm Khê là một kẻ ngốc, được sống cuộc sông tốt không sống, lại đi chịu khô.

 

Còn đi làm phục vụ gì đó, một ngày có thể kiếm được bao nhiêu tiền”?

 

Giờ đây ba cô ta đã ngã xuống, nhà họ Tô đứng bên bờ vực phá sản, thậm chí cả nhà ông ngoại cũng sụp , đỗ theo, lúc này Tô Mộng mới biết thế nào là tuyệt vọng.

 

Điều cô ta sợ nhất là ngày mai sẽ đến, trước mặt là bóng tôi, cô ta có cảm giác mình là bèo trong nước, không biêt ngày mai mình sẽ ra sao.

 

Cô ta đã từng nghĩ Tô Cẩm Khê thật ngốc nghếch, mỗi khi ở nhà cô ta luôn trêu chọc cô, bây giờ cô đã trở thành bà chủ của công ty, mà mình phải quỳ xuông câu xin cô ây.

 

Xưa khác nay khác, trên mặt Tô Mộng chỉ có vẻ bắt lục.

 

Trong khi cô ta đang nghĩ đến những thứ hồn loạn này, thì tài xê lái xe vòng qua một con đường xa lạ.

 

“Bác tài, nhà của tôi không phải ở bên này, có phải bác đã đi nhằm đường rồi không?”

 

“Cô gái, tôi đã lái xe mây chục năm, tôi hiệu rõ hơn cô con đường nào gần nhất, đi nhanh nhất. Con đường cô nói lúc nãy rất hạy tắc đường, tôi đì đường khác, chắc là xa hơn năm đến mười tệ thôi. Ị Thầy tài xế rất chân thành, Tô Mộng cũng không nghĩ nhiều, giò này rất hay tắc đường, cứ đi một chút lại dừng lại.

 

Trong khoảng thời gian này phân lớn Tô Mộng toàn ở lại bệnh viện, ăn, không ngon ngủ không yên, với tỐc độ chậm như vậy cô ta cứ thế nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.

 

Cô ta không nhìn thấy, sau khi cô ta ngủ, tài xê taxi nhìn vào gương chiếu hậu nở nụ cười thành công.

 

Không biết đã qua bao lâu, Tô Mộng từ trong giắc ngủ tỉnh lại, mở mắt ra, trước mắt là bỏng tối.

 

Đây là đâu, tại sao không bật đèn?

 

Ngay sau đó cô ta nhận ra, không phải cô ta đang ở trong taxi sao?

 

Nghĩ đến tài xế cố tình đi đường “

 

vòng, chẳng lẽ đã gặp phải taxi xấu xa?

 

Tô Mộng mới nghĩ như vậy thì trong lòng liền bắt đầu lo sợ, thời gian gân đây thường xuyên đưa tin một số cô gái trẻ hẹn gặp bạn trên mạng, bị cắt bỏ thận.

 

Cũng có một số lái xe thuê xấu đưa người đến bãi hoang, hiếp dâm trước rồi giết, chết không toàn thây.

 

Trong chốc lát, nỗi sợ hãi nhanh chóng lan tràn trong lòng Tô Mộng, cô ta sẽ không xui xẻo như vậy chứ.

 

Vừa định đứng dậy thì phát hiện tay chân bị trói, bên tai có tiêng xích vang lên khi cử động, hai mắt bị bịt kín, Tô Mộng vô cùng sợ hãi.

 

“Có ai ở đây không?”

 

“Kêu cái gì mà kêu? lm ngay cho tôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.