Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 590



Chương 590:

 

Từ nhỏ Tô Mộng đã không thích Tô Cẩm Khê, đây là một loại bản tính, có lẽ vì không có quan hệ huyết thống.

 

Cô ta không chỉ không thích mà còn rất ghét, đặc biệt là Tô Cảm Khê vừa xuất sắc về tính cách, học thức và lý trí, hoàn toàn trái ngược với cô ta.

 

Cô ta không thích học, điểm số của cô ta be bét, không gì có thể so sánh với Tô Cầm Khê, vì vậy cô ta đã tìm cách hành hạ cô.

 

Sau này, Tô Cẩm Khê càng lớn càng trỏ nên xinh đẹp hơn, rõ ràng là hai chị em, nhưng họ không giỗng nhau, Tô Cẩm Khê vừa cao vừa xinh đẹp, nhìn như nào cũng trông rất hoàn hảo.

 

Qua đi chất thành đống giống như dòng suối nhỏ từ từ hội tụ ra biên, viết xong cô ta cũng ngân người, vậy mà cô ta đã làm nhiều chuyện như vậy với Tô Cầm Khê.

 

Khi Tư Lệ Đình nhìn thây hai trang chật kín mà Tô Mộng việt, anh hơi khó tin Tô Mộng lại có một trái tim độc :ác như vậy từ khi còn nhỏ.

 

Khi còn nhỏ, chỉ là một trò đùa của một đứa trẻ đầu gấu, nhựng những trò đùa đó có thể giết chết Tô Cảm Khê bắt cứ lúc nào.

 

Ví dụ như đầy cô xuống hồ bơi, đầy cô ra đường khi băng qua, đường, chẳng hạn mua một con rắn cưng dọa cô khi cô đang ngủ.

 

Tự Lệ Đình nhìn từng phần biểu cảm trên mặt anh . càng trở nên u ám, người phụ nữ này đang tìm chết.

 

Tô Mộng thấy. sắc mặt của Tư Lệ Đình càng ngày càng u ám, nh, lòng cô ta như muôn rơi xuông đáy vực: “Anh đã nói chỉ cân tôi thăng thắn, anh sẽ không làm gì tôi.”

 

Tư Lệ Đình ngắng đâu lên, nói từng chữ: “Tôi nói thái độ thẳng thắn của cô quyết định số phận đêm nay của cô. Cô rất thẳng thắn, nhưng cô phải trả giá cho những việc cô đã làm!”

 

Nói xong Tư Lệ Đình đứng dậy rời đi, nghĩ đên gương mặt dịu dàng của Cổ Cầm, trong lòng anh chỉ còn lại nỗi xót xa.

 

Tại sao mình không gặp cô ấy. sóm hơn, tại sao lại để một mình cô ây phải chịu nhiều đau đớn như vậy?

 

Tô Tô, từ nay về sau anh sẽ không đề em phải chịu khổ nữa, mà những người đã làm tổn thương em anh sẽ không tha cho một ail Khi Tư Lệ Đình rời đi, Tô Mộng và Bạch Tiểu Vũ cũng hoàn toàn không có đáy.

 

“Tô Mộng, anh ta sẽ làm gì chúng ta?”

 

“Chúng ta đã đôi xử với Tô Câm Khê như thê nào, anh ta sẽ làm như vậy với chúng ta, không, thậm chí anh ta sẽ tra tân chúng ta một cách nghiêm khắc hơn.” Tô Mộng đã nhận mệnh, cô ta còn có thể làm gì nữa?

 

Trong mắt Bạch Tiêu Vũ vẫn có chút mong đợi: “Đó chỉ là với cô thôi, tôi và Tô Câm Khê quen nhau chưa được bao lâu, tôi chỉ làm một vài chuyện với cô ta.”

 

“Ha ha, người đàn ông này vì Tô Câm khê mà phát điên, cho dù cô động vào một ngón tay của cô ta cô cũng sẽ bị án không hết xách mang đi, đừng có nằm mơ, tôi dám cá kết cục đêm nay của chúng ta sẽ bi thảm gâp mười lân Tô Câm Khê.”

 

“Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Tô Cắm Khê không hề bị gì, mà tôi và cô phải chịu khô như vậy. Tôi không muôn bị người đàn ông khác chạm vào.”

 

Cả hai ăn năn tội lỗi, lúc đầu họ là đối thủ của nhau, sau đó họ trở thành liên minh, bây giờ cả hai đều là tù nhân.

 

Ngay lúc cả hai đang buồn, có người bước vào trên tay câm vài bộ quân áo gân như trong suôt.

 

“Đừng cởi quản áo của tôi, tránh ra, đừng chạm vào tôi!” Hai người hét lên.

 

Vừa nhìn là biệt người phụ nữ này rât có kinh nghiệm, trên mặt không hệ có một chút thương hại nào: ‘Ngoan ngoãn một chút cho tôi, nếu không muốn tôi thay, thì tôi chỉ có thê đề đàn ông thay cho các cô.”

 

Lời này vừa nói ra hai người lập tức im miệng, người ở đây hung thân, hung ác, đê đàn ông thay không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

 

Cả hại không dám làm ầm 1 nữa, chỉ có thể mặc cho bọn họ thay quần áo và trang điểm kỹ càng cho mình.

 

Nhìn thấy người phụ nữ sắp rời đi, Tô Mộng vội hỏi: “Mặt nạ đâu, không phải ai đên đây cũng sẽ phải đeo mặt nạ sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.