Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 61: Không Được Nghĩ Về Người Đàn Ông Khác





Nếu như nói Bạch Phượng cùng Hỏa Kỳ Lân trước đó đã đủ hoa lệ lóa mắt, như vậy đầu rồng đen này toàn thân cao thấp đều lộ ra mùi chết chóc.

Đã có người nhận ra lai lịch của người này: “Thượng thần, Thượng thần duy nhất của server!”
“Mau nhìn xem biệt danh của anh ta có phải là gọi là T, năm đó T chính là truyền thuyết của cả server, đi đâu đều có một đống người vây quanh.


Chỉ có điều hơn hai năm này anh ta không còn online nữa, hôm nay làm sao lại xuất hiện lần nữa trong trò chơi vậy?
Thân thể rồng đen từ từ bên trong khe hở chui ra ngoài, lượn vòng khắp chân trời, toàn bộ bầu trời đều bị bao phủ lấy tối đen.

Các hiệu ứng được làm vô cùng chân thật, làm cho người ta thật sự có một loại cảm giác lạc vào cảnh giới kì lạ.

Tất cả mọi người đang suy đoán vị đại thần này tại sao lại xuất hiện ở nơi đây, một giây sau người đàn ông y phục đen như mực trên thân rồng nhảy xuống.

“Đại thần bay về phía tôi kìa.


“Là tôi, là tôi!”
“Ngải Mã, tôi rốt cục cũng có thể tiếp xúc thân mật với thần tượng rồi.


Ngay khi mọi người náo nhiệt cãi lộn bảo sao hay vậy, T trực tiếp rơi vào bên cạnh Tô Cẩm Khê.

“Đi theo tôi.


“Đại thần nói chuyện kìal”

“Đại thần cướp cô dâu rồi!”
“Đại thần đẹp trai quá đi!”
Tô Cẩm Khê mới vừa rồi còn đang tán thưởng vị đại thần này thật là uy phong, ai ngờ được đại thần vừa ra đã đến đây, dọa cô xém chút điện thoại di động rơi xuống mặt nện vào mũi mình.

Cô cần thận từng li từng tí đánh xuống máy chữ: “Chuyện đó, đại đại anh đang nói chuyện với tôi sao?”
“mm “
Giờ phút này Tô Cẩm Khê kích động đến tay run rẩy, nếu không phải đây là nhân vật ảo, cô đã hận không thể ngay lập tức đầu đâm vào trong điện thoại di động để người ta ký cái tên cho cô.

Thương Hải một bên khó chịu: “Tiểu Chùy Tử, em trả lời chắc chắn đi?”
Ở trong game Tô Cảm Khê chơi là một cái nhân vật thân sáu đầu tương đối đáng yêu, lớn hơn loli, so với ngự tỷ thì lại nhỏ nhắn xinh xắn hơn một chút.

Trang bị gì gì đó cũng ở mức bình thường, cô cũng không biết là mình chạy trúng vận gì rồi, hôm nay lại gặp chuyện ly kỳ như vậy.

“Em thử đồng ý với anh ta thử xem, đi với tôi.


Quần chúng ăn dưa từng người một càng thêm kích động, chỉ có Tô Cẩm Khê tình thế khó xử.

“Đại đại, anh biết tôi sao?”
“Không quan trọng.


Tô Cẩm Khê hơi hơi im lặng, nếu như anh cũng không biết mình, tại sao phải bảo mình đi?
Thương Hải thật sự tức giận: “T tiên sinh, quân tử không cướp người đạo lý này chẳng lẽ anh không biết sao?”
Trả lòi anh ta là một chữ: “Cút.



“Đại thần thật bá đạo!”
“Tính tình đại thần thật là bá đạo mài”
*Tôi cũng rất muốn có người đến cướp tôi đó!”
Tính cách Thương Hải tương đối khiêm tốn ôn hòa, thản nhiên nói: “Nếu đã như vậy, không bằng chúng ta để cho Tiểu Chùy Tử tự mình tới chọn đi, xem cô ấy đồng ý đi với ai?”
Tô Cảm Khê đứng ở giữa sân, nếu để cho cô lựa chọn, cô đương nhiên chọn môn chủ, dù sao môn chủ cũng vừa là thầy vừa là bạn, cô sao có thể tổn thương anh ta?
– Khi đang muốn trả lời, Tô Cẩm Khê nhận được một tin nhắn, lại là đại thần gửi tới.

T: “Tô Cẩm Khê, nếu như em dám đi với anh ta thì em chết chắc rồi!”
Anh đánh chính là tên của mình, nói cách khác là anh biết mình!
“Anh là ai? Làm sao tôi lại không biết bên cạnh tôi lại có đại thần lợi hại như vậy chứ!”
“Không cần quản tôi là ai, nếu như hôm nay em không đi theo tôi, tự mình gánh lầy hậu quả đi!”
Tô Cảm Khê lại đánh chữ gửi qua người kia cũng không có trả lời lại, cho dù nhận biết mình vậy thì có liên quan gì, nơi này chỉ là thế giới giả tưởng mà thôi.

Khi cô đang muốn lựa chọn Thương Hải, trong đầu lại toát ra bốn chữ tự gánh hậu quả này.

Chẳng lẽ mình có nhược điểm gì trong tay anh? Không có khả năng đâu, mình có thể có nhược điểm gì chứ?
Mặc dù là nghĩ như vậy, nhưng Tô Cẩm Khê tựa như là mắc phải bốn chữ ma kia, một lần lại một lần nghĩ đến câu nói kia.

*Tôi đi với anh!” Cô đi đến hướng T.

Tiểu A: “Thiết Chùy, cô điên rồi sao?”
Tiểu B: “Cô từ bỏ môn chủ của chúng ta sao?”
Bá Đạo Thiết Chùy: “Thật xin lỗi…… Thương Hải.



Cô có loại dự cảm, nếu như không đi cùng với người này, anh thật sự sẽ làm ra chuyện gì đó, mặc dù cô cũng không biết người kia sẽ làm cái gì, có đôi khi không biết mới là đáng sợ nhất.

Tô Cẩm Khê rời đi cùng người đàn ông, cô nhận thêm nhiều tin nhắn Thương Hải gửi đến.

*Nói cho anh biết, vì cái gì chứ?”
“Thương Hải, tôi thật sự không muốn làm cho anh khó xử, nhưng mà người này là người tôi quen biết, nếu như không đi cùng anh ấy, anh ấy bảo tôi tự gánh lấy hậu quả.


“Tiểu Chùy Tử, chúng ta cũng quen biết hơn hai năm, nếu chúng ta đều ở thành phố A, vì cái gì không ra gặp mặt một lần?”
Ngón tay Tô Cẩm Khê hơi ngừng lại, cô vẫn cảm thấy gặp bạn trên mạng đều là con nít làm, cô đã là người lớn thế này, sao có thể làm chuyện ngây thơ như vậy chứ?
Còn chưa có trả lời, Tư Lệ Đình đi vào phòng ngủ: “Đang làm gì đó?”
\ Nhìn cô gái nhỏ nằm lì ở trên giường, vễnh bàn chân nhỏ trắng noãn cao cao, váy ngủ trượt xuống đến thắt lưng.

Mới chỉ nhìn thoáng qua anh đã cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, trước đó đã muốn nhiều lần, thân thể lại có cảm giác dễ như trở bàn tay.

Cúi người ôm lấy cô từ phía sau, môi mỏng ở bên tai cô tràn ra khẽ than thở một tiếng: “Thật sự là yêu tinh chỉ biết câu dẫn người mà.


Tô Cẩm Khê: ……
Cô rõ ràng cái gì cũng không làm, tại sao lại câu dẫn người, cái nồi này cô không gánh đâu.

“Chú ba trước tiên chú thả tôi ra đã, tôi vừa mới gặp một đại thần bị bệnh thần kinh!” Cô còn chưa kịp hỏi đến đại thần kia cuối cùng là ai, và trả lời Thương Hải về việc gặp mặt.

Vành tai bị người ngồn ngang cắn một chút: “Bệnh thần kinh?”
“Đúng vậy, tôi cũng không biết đã đắc tội anh ta chỗ nào nữa, anh ta không nói lời gì đã muốn dẫn tôi đi, bỏ đi, chú không chơi game, có nói cho chú chú cũng không biết.


Tư Lệ Đình hận không thể một cái cắn nát cô, yêu tinh không an phận này, trong hiện thực không an phận thì cũng thôi đi, trong thế giới internet còn trêu hoa ghẹo nguyệt.

“Đang trên giường của tôi không cho phép nghĩ đến người đàn ông khác.


” Anh dùng môi giam giữ, xem ra sau này chính mình phải đem cô giam giữ kĩ một chút, tránh khỏi không cẩn thận cô liền bị người khác bắt cóc đi.

Tô Cẩm Khê liên tục đẩy người đàn ông trên thân ra: “Chú ba, đừng nghịch, tôi trả lời tin nhắn một chút.


“Không cho phép trả lời.

” Tư Lệ Đình trực tiếp đem điện thoại của cô ném tới tủ đầu giường, rất nhanh phòng ngủ lại truyền tới âm thanh đỏ mặt tim đập.

Mức độ Tô Cẩm Khê phản kháng đối với anh càng ngày càng Ít, càng ngày càng sa xuống cùng anh.

Phòng số 777, Đường Minh cùng Bạch Tiểu Vũ tới tới lui lui giày vò hồi lâu.

Thuốc trên người Đường Minh rốt cục cũng tan đi, trên thân thể đạt được thỏa mãn cực lớn, anh ta mở mắt ra nhìn người con gái rúc vào trong ngực anh ta.

Không phải Tô Cảm Khê, mà là Bạch Tiểu Vũ!
Máy giờ đồng hồ này người trong đầu anh ta vẫn thầm nghĩ tất cả đều là Tô Câm Khê, thấy kết quả như thế này, trong lúc nhất thời tâm tình của anh ta hết sức phức tạp.

Có mắt mác có vui mừng, vui mừng vì vẫn còn may không phải là Tô Cẩm Khê, nếu như anh ta thật cùng Tô Cẩm Khê xảy ra chuyện gì, như vậy bản thân anh ta thật sự có lỗi với Bạch Tiểu Vũ!
Thế nhưng loại cảm giác phiền muộn khó hiểu này ở trong lòng làm sao đến? Anh ta đối với Tô Cẳm Khê chẳng lẽ có loại tâm tư kia?
“Minh, anh đỡ hơn chút nào chưa?”
“Thật xin lỗi, trước đó anh thô lỗ quá, đều là do mẹ anh hạ thuốc với anh…….

.

Trong lòng Đường Minh dâng lên cảm giác tội lỗi đối với Bạch Tiểu Vũ, về sau mình vẫn nên cách xa Tô Cẩm Khê một chút, cho dù là hiện tại ngọn lửa đối với cô có chút ít cũng nhất định phải kịp thời dập tắt.

Bạch Tiểu Vũ lắc đầu: “Không có, Minh rất lâu rồi không có muốn em như thế, em cảm thấy rất hạnh phúc đó.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.