Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 76: Động Vào Cô Ấy Thử Xem





Tô Cảm Khê đỏ mặt định bỏ chạy, vừa rồi cô làm sao vậy? Cô lại đang mong đợi chú ba hôn cô.
Chắc cô ăn no quá nên mới nghĩ như vậy, xem ra sau này cô phải ăn ít lại.
Bàn tay bị nắm lấy, “Em đi đâu?”
“Nếu giám đốc đã cho tôi nghỉ một ngày, vậy tôi sẽ về nhà nghỉ ngơi cho tốt, chú ba, chú có việc thì làm đi, không cần quan tâm tới tôi đâu.”
Tô Cảm Khê ngáp một cái, vì hôm nay phải làm chuyện lớn nên tối qua cô có chút hưng phán, cả đêm ngủ không ngon.
Thấy cô buồn ngủ Tư Lệ Đình không nói gì, dù sao thì hạng mục cũng đã nằm trong tay, Tô Cảm Khê cũng sẽ không mời mà đến.
“Trợ lý Lâm, đưa cô ấy về nhà.”
“Vâng cậu chủ.”
Vừa về đến nhà Tô Cẩm Khê liền cởi giày, nằm lên giường, không có nơi nào tốt hơn chính chiếc giường của mình.
Tư Lệ Đình ở công ty làm việc đến chiều, đóng máy tính, xoa mắt, cảm thấy rất mệt mỏi.
“Trợ lý Lâm.”
“Cậu chủ, có căn dặn gì ạ?”
Tô Cẩm Khê ngủ ở nhà một ngày, chuông điện thoại vang lên.
Vừa thấy đó là số điện thoại của Trân Ni, Tô Cẩm Khê lập tức tỉnh lại, nói: “Alo, chị Trân Ni.”
“Tiểu Tô, tôi mới nghe ngóng được, tối nay vị tổng tài kia sẽ ăn tối ở nhà hàng Lam Dữ, cô mau trang điểm một chút rồi đến đây ngay.”
Sau khi trải qua sự việc của Đàm tổng, bây giờ Tô Cẩm Khê có chút bóng ma tâm lý.
“Chị Trân Ni, chị đi với tôi chứ?”

“Tôi xuất hiện không tốt lắm.

Dù sao tôi cũng thường quanh quần ở bên ngoài.

Nếu vị tổng tài kia phát hiện ra tôi là người của Đường thị, thì chúng ta thật sự sẽ không có cơ hội.”
“Nhưng chị Trân Ni, nếu tôi lại gặp phải một người như Đàm tổng thì phải làm sao? Một mình tôi rất sợ.”
“Đừng sợ, ở trong nhà hàng anh ta không dám lộn xộn, hơn nữa vị tổng tài này cũng chưa từng có scandal với nữ cấp dưới, chị khẳng định anh ta là người quân tử.”
Tô Cảm Khê còn chưa hiểu mục đích thực sự của Trân Ni, chỉ có thể đồng ý.
“Vậy tôi đi thay quần áo.”
“Hai mươi phút nữa tôi sẽ đến dưới lầu nhà cô.”
“Vâng.”
Tô Cẩm Khê thản nhiên mở tủ, chọn một chiếc váy, lần này cô không dám mặc váy ngắn như trước nữa.
Mặc một chiếc váy dài thướt tha cùng với đôi xăng đan, cho dù có chuyện gì xảy ra cô có thể chạy nhanh hơn.
Trân Ni nhìn thấy cách ăn mặc của cô thì có chút không hài lòng, “May mà giá trị nhan sắc của cô cao, dáng người cũng không tồi.”
Mặc dù so với buổi sáng có chút bảo thủ hơn, nhưng cũng có một phong cách khác.
“Chị Trân Ni, sao chị luôn khen tôi vậy?”
Trân Ni bắt gặp ánh mắt ngây thơ của cô, cô ta cũng đã từng giống như cô, nhưng thời gian trôi qua, dáng vẻ đó của cô ta đã biến mắt từ lâu.
Một ngày nào đó, đôi mắt của Tô Cẳm Khê sẽ không còn trong sạch, chúng sẽ bị trộn lẫn với nhiều tạp chất và ham muốn khác nhau.
“Không có gì, cô rất tốt.”
Trân Ni cũng hy vọng Tô Cẩm Khê sẽ giữ được sự trong sạch này, bởi vì một khi thứ này bị mắt, cô sẽ không bao giờ có thể tìm lại được.
Trong phòng riêng ở Lam Dữ, Tư Lệ Đình gọi những món ăn Tô Cẩm Khê yêu thích.
“Cậu chủ, anh cứ như vậy mà chắc chắn cô Tô sẽ tới?”
“Đương nhiên, cho dù cô ấy không muốn đến, cũng sẽ có người ép cô ấy đến, cậu ra ngoài trước đi.”
“Vâng.”
Mười phút sau, Tô Cẩm Khê xuất hiện ở lối vào của nhà hàng Lam Dữ, lần trước ở chỗ này cô bị Bạch Tiểu Vũ hát một ly cà phê, đối với chỗ này cô không có cảm giác tốt gì cả.
“Tiểu Tô, chị đã hỏi thăm xong rồi, vị tổng tài kia đang ở phòng riêng Nhã số 8.”
“Cái đó… Chị Trân Ni, người ta đang ở phòng riêng, tôi nên tìm cớ gì để vào?”
“Đừng lo, tôi đã chuẩn bị xong đạo cụ rồi.” Đột nhiên Trân Ni lấy ra một lọ thuốc nhỏ mắt và một củ hành tây.
Khi thấy cô ta cầm hai thứ này Tô Cẩm Khê không hiểu gì cả, “Chị Trân Ni, tôi không hiểu.”
“Cô nghe tôi nói, lần này cô lấy cơ hội bị bạn trai đá, giả vò đi nhằm phòng.
Nhìn thấy vị tổng tài đó, không cần biết anh ta trông như thế nào, cô phải nói anh ta trông rất giống bạn trai cũ của cô.
Lúc đó cô đang buồn bã khóc lóc, cho dù là người lạ anh ta cũng sẽ không đuôi cô đi, cô nên nắm bắt cơ hội này bắt chuyện với anh ta.”

Sau khi nghe xong kế hoạch của Trân Ni, hai mắt Tô Cảm Khê phát sáng nhìn cô ta, “Chị Trân Ni, chị giỏi ghê, thật tiếc khi chị không trở thành nhà biên kịch.”
“Con nhóc này đang khen tôi hay là làm tổn thương tôi? Cô thích thuốc nhỏ mắt hay hành tây.”
“Tôi cũng không biết cái nào dễ sử dụng, đưa hết cho tôi.”
Tô Cẩm Khê vào toilet nhỏ vài giọt thuốc nhỏ mắt vào mắt, cắt vài lát hành tây để lên mắt.
Lần đầu tiên không có kinh nghiệm, cô cố gắng quá mức, nước mắt cứ thế tuôn rơi, không mở nỗi mắt.
Mơ hồ nhìn thấy số 8, cô bước vào, nhưng nước mắt cứ chảy không ngừng, thậm chí cô không thể nhìn thấy.
Vốn dĩ phòng riêng này là của một đôi tình nhân, đúng lúc người phụ nữ đi toilet.
Người đàn ông nhìn thấy một người phụ nước mắt lưng tròng đi vào, “Cô này, cô là ai?”
May mắn Tô Cẩm Khê không đánh mascara, nếu không thì không biết biết lớp trang điểm sẽ như thế nào.
Cô thậm chí không nhìn thấy mặt người đàn ông, nói: “Xin lỗi, tôi đi nhằm phòng.”
“Cô xảy ra chuyện gì vậy?” Khi thấy cô khóc lóc thương tâm người đàn ông quan tâm hỏi cô.
“Tôi… Bạn trai tôi đã lừa dối và bị tôi bắt quả tang, hu hu hu.”
Tô Cẩm Khê lặp lại những gì Trân Ni đã nói.
Dáng vẻ nhu nhược đáng thương như này chắc hẳn người đàn ông nào thây cũng sẽ mềm lòng.
“Cô à, cô đừng khóc, nhìn ra được là tốt, cô lau nước mắt trước đã.”
Lúc trước Tô Cẩm Khê cắt hành, vừa lấy ngón tay lau mắt, nước mắt không những không ngừng mà chảy ra càng mạnh.
“Tiên sinh, anh trông giống bạn trai cũ của tôi.

Nhìn thấy anh tôi càng buồn hơn.”
Tô Cẩm Khê lắm bẩm trong lòng, tiếp theo mình nên nói gì đây? Trước kia cô cũng chưa từng trải qua chuyện này, đột nhiên một giọng nữ sắc bén vang lên: “Hai người đang làm gì?”
“Vợ, nghe anh giải thích.”
“Giải thích cái rắm.


Xem ra bệnh cũ của anh lại tái phát.

Tôi chỉ mới ra ngoài một chút thôi mà anh đã nóng lòng không chờ nổi muốn ở với con hồ ly tỉnh này rồi.”
Tô Cẩm Khê không hề nghĩ tới tình huống này, sao lại khác với những gì Trân Ni nói.
Lâm Quân trơ mắt nhìn Tô Cẩm Khê đi nhầm phòng, vội vàng vào báo cáo.
“Cậu chủ, cô Tô đi nhầm phòng.”
Tư Lệ Đình nhíu mày, người phụ nữ này còn có thể ngu ngốc hơn à? Nhã 8 Nhã 8, cô ấy không biết chữ sao?
Gần đây vì sự can thiệp của tiểu tam mà cặp đôi này đang làm loạn ly hôn, tự nhiên Tô Cẩm Khê bị đem ra làm mục tiêu.
“Cô chính là con hồ ly tinh dụ dỗ chồng tôi! Hôm nay bà đây xé nát mặt cô.”
“Thưa cô, tôi vào nhầm phòng, tôi… Tôi còn không biết chồng CÔ, Bây giờ hai mắt cô vẫn còn đẫm lệ, chỉ thấy người đàn ông này khoảng ba mươi tuổi, vóc người thấp bé.
“Giả vờ, cô tiếp tục giả vờ đi, hôm nay bà đây nhất định phải lột da hồ ly của côi”
“Cô dám động vào cô ấy thử xem.”
Đột nhiên ở cửa xuất hiện một người, trong bộ vest và giày da, dáng người thon dài.
Khuôn mặt tinh xảo của người con lai, lúc này đôi mắt xanh biếc kia giống như băng giá.

Một người đàn ông mạnh mẽ như thế xuất hiện, người phụ nữ tạm ngừng tranh cãi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.