Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 96: Sư Phụ Giúp Em Dạy Dỗ Anh Ta





Tư Lệ Đình nghĩ rằng hình tượng của mình trong lòng Tô Cẩm Khê, có lẽ ngoại trừ chơi game ra chắc hẳn là một trạch nam.
Nhưng mà không sao, cô không nghĩ người này là mình là được rồi.
“Hơi chán, cho nên mới quan tâm đến tiểu đồ nhi nè.

Lần trước em nói muốn thực hiện một dự án lớn, thành công chưa?”
“Đừng nhắc tới chuyện đó, tôi tức sắp chết rồi đây.”
Vừa nghe thấy có chuyện gì đó, Tư Lệ Đình vội vàng hỏi: “Ai chọc giận tiểu đồ nhi xinh đẹp như hoa của tôi? Sư phụ giúp em dạy dỗ anh ta.”
Tô Câm Khê xui lơ nằm lên bàn làm việc trả lời T: “Sư phụ Đại Đại, cuối cùng anh cũng thừa nhận tôi xinh đẹp như hoa.”
Tư Lệ Đình nói không nên lời, đây là trọng điểm hả?
“Đồ nhi ngoan, mau nói cho tôi biết tại sao em không vui, nói ra làm vi sư vui vẻ.”
“Sư phụ Đại Đại, anh vô tình độc ác như vậy sẽ đánh mất tôi đó.” Tô Cảm Khê ở trước mặt nhân vật ảo là T nên cô nói chuyện không kiêng nề gì cả.
“Nói đi.”
Tô Cẩm Khê tóm tắt ngắn gọn: “Không có chuyện gì, chỉ là chăm chỉ làm một cái dự án, cuối cùng lại bị cấp trên nói hủy liền hủy.”
“Đang êm đẹp sao cấp trên lại muốn hủy?” Tư Lệ Đình hỏi đến vấn đề chính.
Trong chuyện này, ngay cả anh cũng không thể hiểu tại sao Đường Minh lại làm như vậy, hợp tác này sẽ chỉ có lợi cho tập đoàn Đường thị.
“Ai biết được, tôi đoán là bà dì cả đến.” Tô Cẩm Khê sờ lên mặt, bây giờ vẫn còn hơi đau.
Cái tát này Đường Minh đã dùng rất nhiều sức, cô bất mãn than thở.
Tư Lệ Đình mỉm cười, nếu Đường Minh biết cô nói anh ta như vậy, không biết biểu hiện của anh ta sẽ như nào.
“Em làm gì mà khiến anh ta tức giận?”
“Anh ta là cấp trên, tôi nào dám làm anh ta tức giận?” Vẻ mặt Tô Cảm Khê chán nản.
“Tôi rất hâm mộ những người ở trường như bọn anh.

Ít ra thì cuộc sống cũng đơn giản hơn nhiều.

Bây giờ vừa ra trường, đi đâu cũng bị người khác khống ché, haiz…”
Tô Cẩm Khê vuốt mái tóc dài của mình, dù sao cô cũng là đại tiểu thư nhà họ Tô, sao lại phải bươn chải như thế này?

Nếu cô không tim không phổi, không màng đến sự sống chết của nhà họ Tô, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, liệu cô có cuộc sống tốt hơn không?
Tô Cẩm Khê không nói rõ chuyện gì đã xảy ra, có vẻ như đó cũng là nguyên nhân của Đường Minh.
“Tiểu đồ nhi, hay là sư phụ chơi game với em nhé.”
“Chơi game cũng sẽ không làm tôi vui vẻ đâu.”
“Vậy phải làm sao em mới vui?” Tư Lệ Đình ân cần hỏi.
“Trừ khi sư phụ Đại Đại đứng lên để cho tôi giết.”
Trên trán Tư Lệ Đình xuất hiện một vạch đen, cô gái này cũng không yêu cầu gì, anh còn tưởng cô sẽ đưa ra một số yêu cầu mạnh mẽ.
“Đây là chuyện duy nhất?”
“Đúng vậy, sư phụ Đại Đại là trùm số một toàn server.

Nếu tôi giết được anh, tôi sẽ có cảm giác rất thành tựu nha.
Không, tôi muốn chụp ảnh màn hình, tôi phải quay một video nhỏ, đăng tải nó lên Internet, như vậy mới tuyệt.”
Tô Cảm Khê nhanh chóng thoát khỏi nỗi buồn bực mà cô vừa trải qua, sự tức giận của cô đến nhanh mà biến mắt cũng nhanh, sau khi bị phân tâm nó đã nhanh chóng biến mát.
“Được, buổi tối tôi để em giết một lần là được chứ gì, ngoài yêu cầu này ra, còn có cách nào khác làm cho em vui vẻ không?”
Ngay cả khi không biết Đường Minh đã làm gì, Tư Lệ Đình cũng không muốn tiểu bảo bối của mình giận dỗi.
“Có á, lúc tôi không vui ăn đô ngọt cũng sẽ vui nha.

Sư phụ Đại Đại định đưa cho tôi hả?”
“Tôi còn không biết địa chỉ của em, làm sao có thễ đưa cho em? Lần sau tôi sẽ mời em ăn kẹo mút.”
“Hừ, sư phụ là quỷ hẹp hòi.” Tô Cẩm Khê gửi một biểu tượng cảm xúc bĩu môi.
“Ngoan, buổi tối tôi đứng im cho em giết, tôi có việc offline trước.”
“Tạm biệt sư phụ Đại Đại.” Tô Cẩm Khê nói chuyện phiếm với anh một lúc cũng không còn thấy tức giận nữa.
Tư Lệ Đình gọi Lâm Quân vào, “Tạm ngừng hết những công việc trong tay đi, có việc gấp cậu phải đi làm ngay.”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tư Lệ Đình, Lâm Quân cũng bắt đầu căng thẳng, “Cậu chủ, căn dặn gì ạ.”
Tư Lệ Đình thì thầm vào tai anh ta.
Vừa đến phòng thư ký, nhìn thấy ánh mặt khác thường của tổng tài nhìn cô, trợ lý Chiêm không dám phân phó Tô Cẩm Khê làm việc.
Tô Cảm Khê càng tức giận hơn, lẽ ra cô có chuyện phải làm, nhưng ở đây cô lại ngẫn ngơ.

Mấy người thư ký kia vội đến mức chân không chạm đất, lúc này không ai rảnh quan tâm đến cô.
Trước đây cô có cấp trên, nhưng bây giờ Đường Minh đã trở thành cấp trên của cô, Tô Cầm Khê cảm thấy buồn chán, cô không ở đây để quậy phá nha.
Đang lúc cô muốn tìm việc gì đó để làm, thì đám người Tiểu Châm xuất hiện ở phòng làm việc của cô.
“Trợ lý Tô, có người tặng quà cho cô.”
Mọi người nhìn về phía cửa, ai nấy đều kinh ngạc.
Bốn người đàn ông to lớn ôm đống kẹo nhét trong con gấu, con thỏ, con mèo và con hươu cao cỗ bước vào.
Mỗi đồ vật đều cao gần bằng người.
“Đây là cái gì?” Tô Cảm Khê cũng sửng sốt.
“Chuyển phát nhanh vừa gửi tới bộ phận tiêu thụ của chúng tôi.
Tôi mang nó đến cho cô.

Trợ lý Tô, bạn trai cô gửi cho cô à?”
Tô Cẩm Khê lắc đầu, “Tôi không biết.” Cô có bạn trai rồi?
Tiffany đặt tập tài liệu xuống, thốt lên: “Trời ạ, con gấu này làm bằng kẹo, ăn nhiều kẹo như thế này, răng sẽ hỏng mất?”
“Đây, những loại kẹo này đều là kẹo cao cấp nhập khẩu từ nước ngoài.

Chỉ hơn 100 tệ một chút thôi.

Không đáng giá bao nhiêu đâu!”
“Không chỉ có kẹo mà còn có cả bánh nữa, trời ạ, trợ lý Tô, bạn trai của cô định nuôi cô thành một người béo đúng không?”
Tô Cẩm Khê im lặng hồi lâu không trả lời, cô chỉ nói với sư phụ rằng, lúc cô không vui cô muốn ăn đồ ngọt.
Nhưng sư phụ của cô còn không biết cô đang làm việc ở đâu, chẳng lẽ là của chú ba? Nhưng có sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy không? Tại sao anh lại cho mình kẹo?
“Tiền bối, anh có thông tin gì về người giao hàng không?”
“Nhân viên chuyển phát nhanh giao xong rồi rời đi luôn.


Không có thông tin của người giao hàng, trợ lý Tô, chẳng lẽ cô không biết là ai tặng sao?”
Tô Cầm Khê lắc đầu, là sư phụ sao? Cô cho rằng là không phải.
Trong trò chơi anh ta chưa bao giờ cho mình một xu, những viên kẹo nhập khẩu này có giá ít nhất là mười mấy vạn.
“Chắc là người yêu thầm cô tặng cho cô rồi, trợ lý Tô, nhiều kẹo như vậy cô ăn hết không?”
Tô Cẩm Khê lắc đầu, “Tiền bối, chờ một chút, đễ cho tôi mở ra chia cho mọi ngươi.”
“Ai nhìn thấy thì cũng có phần nha.” Mấy thư ký nữ cũng đi tới.
Tô Cảm Khê định mở bao bì, nhưng nhìn thấy kiểu đóng gói này cô lại không nỡ bóc.
“Trợ lý Tô, cô chờ đã! Để tôi chụp một bức ảnh đăng lên vòng bạn bè.”
“Đúng, đúng, tôi cũng muốn chụp, quá lãng mạn, sao tôi lại không gặp được người tốt như vậy chứ?”
Vì vậy phòng thư ký trở thành nơi chụp ảnh, mọi người lần lượt chụp ảnh, Tô Cắm Khê cũng nói không nên lời.
“Trợ lý Tô, chuyện kinh điển như này, cô không chụp à? Lát nữa bị làm loạn thì muộn rồi đó.”
Tô Cẩm Khê lấy điện thoại di động ra chụp một bức ảnh, nhưng không giống như những người khác, cô không chụp ảnh tự sướng, chỉ chụp một bàn tay của cô.
Tranh thủ lúc những người khác vẫn đang tự sướng, trong một bầu không khí hài hòa như vậy, Tô Cẳm Khê đã đăng lên vòng bạn bè.
Tôi không quan tâm anh là ai, lúc tôi buồn cảm ơn anh đã cho tôi một bắt ngờ lớn.
Khi Tư Lệ Đình nhìn thấy dòng trạng thái này, đôi môi mỏng của anh vẽ lên một vòng cung tao nhã.
Lấy thân phận là T anh bình luận dưới dòng trạng thái của Tô Cẩm Khê: “Nhiều bánh kẹo như vậy, tiểu đồ nhi bất hiếu không tặng sư phụ hả?”
Nhìn thấy bình luận này Tô Cẩm Khê cau mày, thật sự không phải anh ta sao?
Nhưng mình chỉ nói với anh ta, buổi chiều liền nhận được, chuyện này cũng trùng hợp quá rôi.
Nếu anh ta đã gửi, tại sao anh ta không thừa nhận? Với cả anh ta là một trạch nam sao lại có tiền mua nhiều kẹo như vậy?
Nếu Tư Lệ Đình biết cô đã nói những gì, anh sẽ tức chết mắt.
“Được rồi, chúng tôi chụp xong rồi, trợ lý Tô, cô có thể mở ra rồi đấy.”
“k.”
Tô Cẩm Khê bắt đầu mở viên kẹo, giống như quân bài domino, rút viên đầu tiên, sau đó xảy ra phản ứng dây chuyền tất cả đều rơi xuống.
Tô Cẩm Khê ngồi trong đống kẹo, cảm thấy lãng mạn giống như một thế giới cỗ tích.
Các thư ký nhanh chóng chụp thêm vài tắm ảnh cho Tô Cẳm Khê, quá kinh điển, rất nhiều kẹo.
Tô Câm Khê chia kẹo cho những người ở bộ phận tiêu thụ, những người từ các phòng ban khác lần lượt đến phòng thư ký để xin kẹo.
Dù sao thì Tô Cầm Khê cũng không thể ăn hết nhiều bánh kẹo như vậy, chia cho mọi người cô sẽ cảm thấy tốt hơn.
Đường Minh ngồi trong phòng làm việc, cảm thấy hôm nay có vẻ hơi khác thường, xem ra tầng này có rất nhiều người.
“Trợ lý Chiêm, bên ngoài có chuyện gì xảy ra sao?” Đường Minh nhìn người vẫn đang cầm cây kẹo mút trong tay hỏi.
Trợ lý Chiêm vội vàng cất cây kẹo mút vừa lấy được cho vào trong túi, nói: “Đường tổng, có người tặng cho trợ lý Tô rất nhiều kẹo.”
“Hả? Kẹo gì?”

“Chỉ là những con búp bê chất đầy kẹo thôi.

Tổng cộng có bốn con, tất cả đều là kẹo cao cấp nhập khẩu từ nước ngoài.

Người có tâm rất đáng quý.
Trợ lý Tô không ăn hết nên cô ấy chia cho mọi người, những người ở bộ phận khác đến xin kẹo.”
Sắc mặt Đường Minh khó coi, “Ai tặng kẹo?”
“Tôi không biết.

Đúng rồi, ở chỗ tôi còn có ảnh, anh xem đi.”
Trợ lý Chiêm cho anh ta xem bức ảnh Tô Cảm Khê được bao quanh bởi kẹo, hiển nhiên quy mô lớn hơn Đường Minh tưởng tượng.
Trong không gian bao quanh bởi những viên kẹo đầy màu sắc Tô Cẩm Khê giống như tinh linh, cô cười rất trong sáng và ngây thơ.
Trước đó cô đứng trước mặt mình thì như con nhím, bây giờ có người tặng cho cô mấy viên kẹo cô lại cười vui vẻ như vậy.
Đường Minh có chút buồn bực, anh ta quẹt thẻ lấy một đoàn xe kẹo cũng ăn không hết, đến bây giờ cô vẫn chưa động vào.
Trợ lý Chiêm thấy Đường Minh có vẻ không ổn, liền vội vàng rời đi.
“Đường tổng, tôi còn có chuyện chưa xử lý xong, tôi ra ngoài trước.”
Đường Minh càng nghĩ càng khó chịu, hiện tại biết người có quan hệ không rõ ràng với Tô Cẩm Khê là Giản Vân, người mà cô nói thích, chủ nhân thẻ hắc kim, tổng tài Đề Hoàng.

Bây giờ lại có một người vô danh khác tặng cô kẹo.
Xem ra, giá cả thị trường của Tô Cẩm Khê tốt hơn anh ta tưởng, rõ ràng cô là vợ anh ta mà!
Đường Minh đứng dậy đi đến văn phòng thư ký, ngoài phòng làm việc dòng người nối liền không dứt, Tô Cẳm Khê giống như một thiên thần tình yêu.
“Mọi người đừng chen chúc nhau, từng người một thôi, ai cũng có phần mà.”
“Cảm ơn trợ lý Tô, cô không chỉ xinh đẹp mà còn hào phóng, bạn trai cô tìm được cô cũng là một điều may mắn.”
“Đúng vậy, đúng vậy, trợ lý Tô, bạn trai của cô hẳn là rất giàu đúng không?”
Tô Cẩm Khê có chút ngượng ngùng, “Đây không phải là của bạn trai tôi.”
“Vậy đó là người đang theo đuổi cô rồi, ai nha, tôi thực sự ghen tị với trợ lý Tô đó.”
“Khụ khụ…” Đường Minh ho vài tiếng.

“Đường, Đường tổng!”
Mọi người lập tức thay đổi sắc mặt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.