Đến khuya cùng ngày, Trọng Quỳ lặng lẽ mò vào trong phủ Bình Nguyên quân, khi tìm được phòng của Như Ý thì quan sát xung quanh rồi bước vào.
“Phần Nguyệt, ngươi đã đến rồi đấy sao?” Trong phòng tối đen như mực, không thắp đèn, nhưng giọng của Như Ý vẫn vô cùng tỉnh táo, có lẽ nàng ta vẫn luôn thức để đợi Trọng Quỳ tới.
“Ừm.” Trọng Quỳ khẽ lên tiếng đáp.
“Thật tốt quá!” Như Ý lặng lẽ lấy một viên dạ minh châu ra để soi vào không gian đen như mực xung quanh, “Ta biết ngươi nhất định sẽ đến mà!”
“Có chuyện gì à?” Trọng Quỳ ra vẻ cái gì cũng không biết, lặng lẽ tiến lại gần, ngồi xuống bên người Triệu Như Ý.
Như Ý kể hết lại những gì đã xảy ra trong cung hôm yến tiệc cho nàng nghe, tuy bình thường nàng ta luôn tíu tít như con chim nhỏ, nhưng giờ phút này lại vô cùng nghiêm túc, mặt còn hơi tái đi vì lo sợ.
“Ý của ngươi là Nguỵ Kỳ hầu muốn mưu đoạt vương vị sao?” Trọng Quỳ hỏi.
“Đúng vậy! Chỉ sợ bọn họ sẽ ám hại thái tử.” Như Ý đáp, dù sao thì Diệp Nghê Thường cũng đang có mang, nếu nàng ta mà sinh hạ vương tử thì...
“Ta không thích tên Triệu Thiên kia.” Trọng Quỳ thẳng thắn lên tiếng. Nếu lúc này Nguỵ Kỳ hầu muốn xử lý Triệu Thiên thì lại vừa đẹp để nàng toạ sơn quan hổ đấu[1].
Như Ý khẽ nói: “Tuy rằng thái tử hiện tại ngang ngược, kiêu ngạo và tự phụ nhưng dù sao hắn lên làm Triệu vương vẫn tốt hơn Nguỵ Kỳ hầu nhiều. Nếu Nguỵ Kỳ hầu đoạt được vương vị, chỉ sợ cha ta...”
Giọng Như Ý dần nghẹn ngào, nàng tuy tuổi vẫn còn nhỏ nhưng cũng đã biết mối bất hoà giữa Bình Nguyên quân và Nguỵ Kỳ hầu.
Trọng Quỳ im lặng, một lúc sau mới duỗi tay vỗ nhẹ lên vai của Như Ý: “Không phải sợ gì cả, những chuyện như này sẽ không xảy ra đâu.”
“Phần Nguyệt, ngươi đồng ý giúp ta ư?” Hai mắt Như Ý sáng lên, nàng biết mà, Phần Nguyệt nhất định sẽ không chịu ngồi yên xem chuyện này xảy ra đâu.
“Đây dù sao cũng là chuyện triều đình chính sự, ta cũng chỉ là một tên dã nhân nhàn tản mà thôi, nhúng ta vào chính sự cũng không ổn cho lắm, chỉ có góp được chút sức mọn mà thôi, thậm có thành công được hay không ta cũng không nắm chắc nữa.”
“Ngươi định làm gì rồi?” Như Ý đặt câu hỏi.
“Tạm thời ta vẫn chưa biết. Chỉ là dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, ngươi cũng không cần phải sợ đâu.” Trọng Quỳ cười trấn an.
Như Ý ngẩn người, đột nhiên dí sát mặt vào người Trọng Quỳ, chăm chú soi mói, “A, thật kỳ quái.”
“Sao thế?” Trọng Quỳ sờ mặt mình, thuật dịch dung của nàng hẳn không có sơ hở gì mới phải chứ.
“Không có gì đâu, chỉ là ta cảm thấy ngươi rất giống Trọng Quỳ mà thôi. Hôm nay khi hai người chúng ta tham tỉ thí kỵ thuật, nàng cũng nói như vậy với ta.” Như Ý mông lung trả lời.
Trọng Quỳ không khỏi đổ một tầng mồ hôi lạnh. Không thể đoán được Như Ý ngày thường tuỳ hứng đến vậy mà cũng rất tinh ý. Có một số người rất khó để thay đổi cách nói chuyện của mình, nhất là với những người họ không có lòng phòng bị.
“Trọng Quỳ là ai? Ta không biết người này.” Nàng đành phải lên tiếng chữa cháy.
“Nàng là bạn tốt của ta đó! Nàng rất lợi hại đó nha, hôm nay còn dạy ta cưỡi ngựa nữa.” Như Ý bắt đầu luôn mồm tâng bốc.
“Vậy ư?” Trọng Quỳ bình thản đáp lời.
“Phần Nguyệt, ngươi cũng chính là bạn của ta!” Như Ý háo hức nhìn Trọng Quỳ, đôi mắt to lấp lánh như sao.
Trọng Quỳ cũng không có cách nào để từ chối, đành phải phối hợp theo Triệu Như Ý, “Đúng vậy.”
“Tốt quá đi mất, ta đã có ba người bạn tốt rồi! Các ngươi đều là những người bạn mà Triệu Như Ý ta cả đời không bao giờ quên!” Như Ý vỗ tay reo lên.
“Ba người ư?” Có người thứ ba cơ à?
“Còn một người nữa, chỉ là hiện tại hắn không ở Hàm Đan, nhưng hắn rất nhanh sẽ quay trở lại mà thôi.” Như Ý đột nhiên ăn nói nhỏ nhẹ trở lại, thậm chí còn có vài phần dịu dàng.
Trọng Quỳ làm gì có chuyện không nhìn ra chứ? Đây nhất định là người mà Như Ý ái mộ.
”Lúc trước ngươi còn một hai đòi gả cho ta, hoá ra ngươi lại sớm có người trong lòng mình rồi. Nếu như ta là nam tử thật thì không phải đã bị ngươi lừa phỉnh rồi sao?” Trọng Quỳ không khỏi trêu đù Như Ý một phen.
“Ngươi... ngươi nói linh tinh gì đấy?” Dù ánh sáng từ viên dạ minh châu kia vô cùng mờ mịt, Trọng Quỳ vẫn có thể thấy mặt Như Ý biến thành quả cà chua nhỏ, “Ta có mà thèm thích hắn ấy! Sao ta lại thể thích hắn được chứ? Thèm vào lắm ấy, hừ!”
“Ngươi nói là không thích thế sao còn phải đỏ mặt làm gì?”
“Ta không đỏ mặt!” Như Ý cật lực phản bác, nhưng tay vẫn sờ lên mặt, nóng đến độ bỏ trứng lên cũng có thể rán chín được, nàng đành thất bại cúi mặt xuống, “Phần Nguyệt, ngươi không được kể cho ai biết đâu đấy nhé...”
“Cái gì cơ? Tên kia không biết ngươi thích hắn sao?” Trọng Quỳ bật cười.
“Cái cục đá thô kệch đó làm sao mà biết chứ!” Như Ý bĩu môi, “Tóm lại là tuyệt đối không được để hắn biết! Ta phải đợi hắn thích ta rồi đến nhà ta cầu hôn cơ! Triệu Như Ý ta không đời nào chịu nhận thua đâu.”
Trọng Quỳ không khỏi ngẩn người, nàng thu lại nụ cười bên môi, nghiêm túc nói với Triệu Như Ý: “Như Ý, tình yêu chẳng phân biệt kẻ thắng người thua, không có người đứng nhất, càng không có người đứng hai. Nếu so đo những chuyện này chỉ sợ sẽ bỏ lỡ rất nhiều thứ.”
Như Ý hồn nhiên trả lời: “Dù sao ta vẫn còn nhỏ mà, ít nhất cũng phải đợi mấy năm nữa mới có thể đề cập tới những chuyện này.”
Trọng Quỳ bừng tỉnh, cũng đúng. Tuy thời đợi này nữ nhân kết hôn từ rất sớm nhưng mà Như Ý cũng chỉ mới mười, mười một tuổi mà thôi, vẫn còn quá sớm.
Nàng lại phải lo lắng cái gì kia chứ? Nàng lấy tư duy người trưởng thành suy xét nhiều chuyện, lại quên mất rằng họ hiện tại vẫn chỉ là những đứa bé mà thôi.
“Thế thì hắn là người như nào?” Trọng Quỳ đành phải đặt câu hỏi.
“Hắn là đại anh hùng của Triệu quốc!” Như Ý kiêu ngạo trả lời, “Hắn là một thiên tài thật sự, đợi đến khi hắn quay lại, nhất định ta sẽ phải giới thiệu hai người với nhau. Hai người đều là cao thủ, nhất định cũng có thể trở thành bạn bè!”
“Lợi hại như vậy sao? Ta cũng rất mong chờ đến ngày đó.” Trọng Quỳ cười nói, “Cũng không còn sớm nữa, ta phải đi đây.”
“Chờ một chút. Phần Nguyệt, ngươi có biết Vạn Thú Vô Cương là cái gì hay không?”
Câu hỏi của Như Ý hệt như một tia sét từ trên trời đánh xuống, rơi thẳng vào đỉnh đầu Trọng Quỳ.
Ngay cả Huyết Hoàng trong linh thú không gian cũng giật mình, trầm giọng nói: [Nha đầu này sao lại có thể biết đến Vạn Thú Vô Cương được?]
Đó là thứ mà nó và Công Tôn Khởi nghiên cứu cả đời, người ngoài có rất ít kẻ biết.
Trọng Quỳ tuy cũng kinh ngạc nhưng ngoài mặt vẫn vô cùng bình tĩnh hỏi: “Đó là thứ gì? Sao ngươi lại biết đến nó?”
“Ta cũng không biết.” Như Ý lắc lắc đầu, nàng không biết nói dối, “Trước đây ta từng có một lần nghe thấy cha ta nhắc đến nó. Ông ấy nói rằng nếu Vạn Thú Vô Cương còn nguyên vẹn thì tốt, Triệu quốc có thể có được hi vọng nhất thống được thiên hạ.”
“Có lẽ đó là một món bảo vật mà thôi.” Trọng Quỳ cũng không nhiều lời nữa, sau khi tạm biệt Như Ý, nàng lập tức rời khỏi phủ Bình Nguyên quân.
[Rất kỳ lạ, lời của Bình Nguyên quân chẳng phải là đang nói Vạn Thú Vô Cương đã bị phá huỷ rồi hay sao?]Trên đường trở về, Huyết Hoàng bay vút lên không trung, mà Trọng Quỳ ngồi sau lưng nó lại bị gió lạnh tạt vào người, đầu cũng dần tỉnh táo trở lại.
[Đó chính là ý của ông ta.]
[Sao lại thế được?] Trọng Quỳ chau mày, [Nếu vậy thì làm sao chúng ta mới có thể tìm lại được Vạn Thú Vô Cương?]
Đã bị phá huỷ...
Nàng và Công Tôn Khởi có hai lời ước định, chắc chắn phải thực hiện được một trong hai. Giết Trọng Phong đã là việc không thể, nhưng còn Vạn Thú Vô Cương, dù có chết nàng cũng vẫn phải tìm ra nó.
[Vạn Thú Vô Cương là thiên tài dị bảo, không thể có khả năng bị phá huỷ.] Huyết Hoàng trầm tư, [Nếu Vạn Thú Vô Cương đã không còn tồn tại nữa thì thậm chí căn cơ của vương triều cũng phải bồi táng theo rồi.]
[Không phải bị huỷ diệt, nó chỉ là không còn nguyên vẹn mà thôi.] Trọng Quỳ đột ngột nhớ ra cái gì, nàng lấy cái cục đá máu đen nhỏ bằng móng tay kia từ trong Tu Di giới tử phù rồi đặt ở trước mặt xem xét.
Huyết Hoàng đương nhiên cũng nghĩ giống như Trọng Quỳ, nó quay đầu lại, quả nhiên ánh mắt của hai người đối diện với nhau.
[Nha đầu, lần này hằn là ngươi đã nghĩ đúng rồi đấy.]
[Ta đã biết là Nguỵ Kỳ hầu giấu mảnh đá vụn này vào trong bảo khố nhất định là phải có vấn đề gì mà.] Trọng Quỳ quan sát cục đá kia thật kỹ càng, lại nhớ đến lực lượng khổng lồ lần trước nó bộc phát đã suýt chút nữa hút đi linh hồn của nàng, lòng không khỏi thấy sợ hãi.
[Xem ra tên Nguỵ Kỳ hầu này còn biết rất nhiều chuyện, nhiều hơn cả Bình Nguyên quân. Trong tay hắn có mảnh vụ này, đúng là không đơn giản.]
[Chúng ta muốn tìm được Vạn Thú Vô Cương thì đầu tiên phải xử lý từ chỗ Nguỵ Kỳ hầu đã.] Trọng Quỳ cười lạnh một tiếng, siết chặt lấy Vạn Thú Vô Cương trong lòng bàn tay.
[Có vẻ lão già kia sắp gặp xui rồi.] Nghe thấy tiếng cười lạnh của Trọng Quỳ, đến Huyết Hoàng cũng phải rùng mình. Tuổi còn nhỏ như vậy mà đã âm hiểm như thế, xem ra những ngày sau nên để ý một chút, tránh trêu chọc nàng...
[Dù sao ta cũng đã đồng ý với Như Ý là sẽ xử lý hắn rồi.] Trọng Quỳ thản nhiên trả lời.
[Cũng đâu phải vì mình còn nhóc kia, ngươi đúng là cái tên có thù tất báo. Lần này muốn đối phó với Nguỵ Kỳ hầu có là vì lần trước hắn đã bất kính với ngươi thì có.] Huyết Hoàng hừ một tiếng, rõ là nha đầu thối lòng dạ hẹp hòi mà.
[Đừng có nói linh tinh nhé! Lần trước không phải đã trộm bảo khố của hắn rồi sao?]
[Cái bảo khố còi cọc đó mà đã đủ để thoả mãn ngươi rồi sao?] Huyết Hoàng lười nhác chép chép cái mỏ, [Cổ nhân nói cấm có sai, thà rằng đắc tội tiểu nhân cũng không nên đụng vào một nữ nhân, chậc chậc, đúng là danh ngôn thiên cổ mà.]
Trọng Quỳ bĩu môi đáp [Đối phó với Nguỵ Kỳ hầu thì cũng chỉ là đối phó với Nguỵ Kỳ hầy mà thôi, làm gì lắm lý do vậy? Ta không vừa mắt với hắn đấy, có sao không?]
Huyết Hoàng im lặng không nói gì, không vừa mắt nàng là phải gặp xui xẻo, đúng là quá oan ức rồi mà.
...
Phong Nguyệt lâu...
“Hầu gia, ngài say rồi, hay là hôm nay ngài ở lại đây để cho Tiêm Tiêm phục vụ ngài nhé, có được không?” Bên trong căn phòng xa hoa, Phượng Tiêm Tiêm từ đằng sau mà ôm lấy thân mình lảo đảo sắp ngã của Nguỵ Kỳ hầu, mị nhãn như tơ.
“Bổn hầu không muốn ngủ ở bên ngoài.” Tâm tình của Nguỵ Kỳ hầu vô cùng khó chịu, hai ngày hôm nay hắn đã gặp xui liên tiếp rồi.
Đầu tiên là bị mất mắt ở Phong Nguyệt lâu, sau đó đến việc bảo khố ở hầu phủ bị trộm, rồi mới đây lại có chuyện đứa con gái mình yêu thích nhất đã gặp tai nạn trong trường đua, suýt chút đã huỷ dung.
Hắn đương nhiên không liên tưởng tất cả những chuyện này với Trọng Quỳ, rằng từ sau khi hắn trêu chọc Trọng Quỳ thì những chuyện này liên tiếp xảy đến. Một đứa nhóc chín tuổi mà nói, trong mắt Nguỵ Kỳ hầu cũng không phải cái gai hay gì cả.
Nguỵ Kỳ hầu mơ màng kéo cửa phòng rồi đi ra ngoài, nhưng đột nhiên lại suýt đụng vào một người cũng đang đi ngang qua.
“Cái tên mù dở này!” Nguỵ Kỳ hầu lớn tiếng chửi, nhưng ngay khi ngẩng đầu, hắn trông thấy một gương mặt đen như mực thì lập tức im bặt, không nói nên lời.
“Nguỵ Kỳ hầu đúng là có nhã hứng nhỉ?” Trọng Quỳ phủi phủi ống tay áo, liếc nhìn hắn một cái rồi tiếp tục bỏ đi.
“Chờ, chờ một chút đã!” Trông thấy người mình vừa đụng vào là ai, Nguỵ Kỳ hầu lập tức tỉnh táo trở lại, “Phần Nguyệt các hạ! Xin hãy dừng bước đã!”
Trọng Quỳ quay đầu, lạnh lùng nhìn hắn, “Ngươi biết ta sao?”
“Triệu hồi sư Phần Nguyệt danh chấn thiên hạ, sao lại có thể không biết được cơ chứ?” Dạo gần đây cái tên mặt đen là chủ nhân mới của Huyết Hoàng này đã được cả thành đồn ầm id lên rồi.
Hắn vốn cũng đã có ý định mượn sức Phần Nguyệt từ sớm rồi, nhưng lại cho rằng Bình Nguyên quân đã đi trước mình một bước nên cũng đành từ bỏ.
Nhưng hôm cung yến Phần Nguyệt vẫn chưa hề lộ diện, xem ra hắn cũng không có ý định gia nhập phe cánh của Bình Nguyên quân lẫn Triệu Vương rồi!
“Hầu gia khách khí rồi.” Nhìn dáng vẻ khách sáo kia của hắn, Trọng Quỳ không khỏi thấy buồn cười. Lúc trước còn trưng bộ mặt dâm tà thèm khát ra với nàng cơ mà, sao giờ lại không dám nữa chứ?
“Hôm nay tình cờ gặp được Phần Nguyệt các hạ quả đúng là duyên phận. Không biết Phần Nguyệt các hạ có nhã hứng uống một chén hay không?” Nguỵ Kỳ hầu vô cùng chân thành mời mọc.
“Hôm nay à...” Trọng Quỳ thoáng lộ vẻ do dự.
“Bổn hầu chỉ là thật tâm muốn tìm một vị bằng hữu mà thôi.” Nguỵ Kỳ hầu vội vàng lên tiếng.
“Vừa hay cũng đang rảnh rỗi, đi thôi.” Trọng Quỳ gật gạt đầu đồng ý.
Nguỵ Kỳ hầu lập tức cho người đi chuẩn bị mỹ thực hảo tửu, sau đó dẫn Trọng Quỳ đi vào một căn phòng còn xa hoa hơn vừa rồi.
Trên mặt đất trải thảm do Tây Vực tiến cống, mỗi khi bước đi trên thảm đều êm vô cùng, không phát ra một tiếng động nào. Trên cột nhà có khảm lá vàng mỏng, trên chậu than phản xạ lại kim quang chói mắt vô cùng, đúng là xa xỉ không nói nên lời.
Trọng Quỳ thản nhiên tiến lại gần vị trí dành cho khách rồi ngồi xuống, ngay lập tức có những thị nữ vô cùng xinh đẹp quyến rũ sán lại gần hòng hầu rượu.
“Không cần.” Trọng Quỳ thẳng tay đẩy họ ra ngoài, mắt cũng không thèm liếc qua đám thị nữ đó lấy một lần. Đùa sao, nàng cũng là nữ nhân, những mỹ nhân kia dù xinh đẹp tới đâu cũng có liên quan gì với nàng?
Nhưng qua ánh mắt Nguỵ Kỳ hầu, câu chuyện đã rẽ sang một hướng khác. Xem ra những nữ nhân tầm thường này không thể lọt được vào mắt của Phần Nguyệt này rồi!
“Gọi Tịch Nhan tới đây.” Nguỵ Kỳ hầu thấp giọng ra mệnh lệnh với một tên tuỳ tùng bên người, “Bảo nàng ta ăn diện chỉn chu một chút.”
Nguỵ Kỳ hầu giơ chén rượu trong tay mình lên rồi nói với Phần Nguyệt: “Phần Nguyệt các hạ, ly này bổn hầu kính ngươi!”
Trọng Quỳ cũng nâng chén uống cạn, tửu lượng của nàng cũng không tệ, lại còn có bí pháp nghìn chén không say nữa.
Rất nhanh đã có một nhóm ca kỹ vũ cơ đi lên sân khấu, hát múa một cách vô cùng yểu điệu và quyến rũ. Nhóm vũ cơ kia đều đến từ Sở quốc, eo nhỏ đến độ một tay ôm cũng hết, dáng vẻ thướt tha yêu kiều, vòng eo thon không ngừng lắc lư, trông càng mị hoặc hơn.
Trọng Quỳ cũng không có hứng thú gì lắm, chỉ đàm luận vài câu với Nguỵ Kỳ hầu.
“Nghe nói Phần Nguyệt các hạ muốn định cư trong thành Hàm Đan, không biết có việc gì cần bổn hầu hỗ trợ hay không?” Nguỵ Kỳ hầu nhiệt tỉnh hỏi han.
“Đúng là ta muốn ở lại Hàm Đan một thời gian dài, có một số chuyện không phải trong phút chốc đã hoàn thành được.” Trọng Quỳ thản nhiên đáp lời.
Nguỵ Kỳ hầu vừa nghe đã vội vàng hỏi: “Không biết các hạ đang phiền não việc gì, bổn hầu ở Triệu quốc xem ra cũng có chút ít thế lực, biết đâu có thể hỗ trợ được các hạ.”
“Chuyện này...” Trọng Quỳ rót cho mình một ly rượu, “Ở Triệu quốc thì đúng là thế lực của Bình Nguyên quân vẫn còn thua kém Nguỵ Kỳ hầu.”
Nguỵ Kỳ hầu nghe vậy thì ưng ý vô cùng, bật cười ha hả: “Không dám nhận! Chỉ cần Phần Nguyệt các hạ ưng ý mà thôi, bổn hầu xưa nay thích nhất là giúp đỡ bạn bè!”
“Chuyện này của ta cũng không phải chuyện nhỏ, hầu gia vẫn nên bỏ thôi.” Trọng Quỳ lắc đầu.
“Sao lại vậy? Chẳng lẽ các hạ không xem bổn hầu là bằng hữu sao?” Nguỵ Kỳ hầu không khỏi thấy sốt ruột.
“Đương nhiên không phải vậy.” Trọng Quỳ thở dài một hơi, “Chỉ là chuyện này thật sự vô cùng quan trọng.”
“Chỉ cần bổn hầu có thể giúp đỡ thì nhất định sẽ dốc hết toàn lực!” Nguỵ Kỳ hầu thề thốt đủ điều, chỉ thiếu nước lấy cả ông trời ra mà làm chứng.
Trọng Quỳ bấy giờ mới chậm rãi đáp lời: “Thật không dám giấu diếm dì hầu gia, tại hạ lần này tới Hàm Đan là để tìm kiếm một bảo vật thất truyền đã lâu.”
“Xin hỏi đó là bảo vật gì? Trong phủ của bổn hầu thật ra cũng có không ít trân bảo.” Tuy rằng đã bị một tên trộm chết chết bằm đó trộm mất, nhắc lại thì hắn lập tức thấy đau lòng không thôi.
Trọng Quỳ quay sang nhìn hắn, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo: “Vạn Thú Vô Cương!”
Bốn chữ này nói ra vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại sức ngàn quân giẫm đạp, vừa nghe, chén rượu ngọc trong tay Nguỵ Kỳ hầu đã bị bóp nát.
Nguỵ Kỳ hầu kinh hãi không thôi, vội vàng buông chén rượu trong tay xuống, vẻ mặt nghi ngờ lặng lẽ nhìn sang Trọng Quỳ, dường như đang cố gắng nhìn kỹ xem trên mặt Trọng Quỳ đang có biểu tình gì.
“Hầu gia làm sao vậy?” Trọng Quỳ cười hỏi, “Món thiên hạ chí bảo này, chỉ sợ cũng không dễ tìm được.”
“Đúng... đúng vậy.” Nguỵ Kỳ hầu gật gật đầu, đột nhiên đè thấp giọng, “Phần Nguyệt, nguliw là người nước nào?”
“Tại hạ sinh ra ở Lạc ấp, lớn lên cũng ở Lạc ấp.” Trọng Quỳ trả lời.
“Thảo nào.” Nguỵ Kỳ hầu nhẹ nhõm thở hắt ra một hơi, trong lòng thầm suy đoán Phần Nguyệt chính là người của thiên tử.
Từ khi Vạn Thú Vô Cương không rõ tung tích thì vương triều Chu cũng đã sụp đổ, thất quốc loạn lạc, thiên tử từ triều này sang triều khác đều dốc sức tìm kiếm Vạn Thú Vô Cương, chì mong có một ngày có thể đưa món thiên địa chí bảo này trở về cửu đỉnh.”
Nghe đồn rằng không ít cao thủ do thiên tử bồi dưỡng đã xông pha khắp các quốc gia hòng tìm kiếm Vạn Thú Vô Cương. Trước kia thám tử của Nguỵ Kỳ hầu còn báo tin cho hắn rằng Công Tôn Khởi có thể là người của thiên tử. Lúc đầu hắn còn bán tín bán nghi, nhưng giờ trông thấy Phần Nguyệt thì trong lòng cũng dần tin tưởng điều này.
Công Tôn Khởi là người của thiên tử, thế thì tên Phần Nguyệt kế thừa linh thú Huyết Hoàng của hắn chỉ sợ cũng sẽ là người do thiên tử phái đến.
Ngoài việc này ra thì cũng không còn can hệ gì nữa. Vương triều Chu cũng là cùng đường bí lối rồi, khó thể cản được sóng dữ, chủ cần Phần Nguyệt không phải người của biệt quốc thì vẫn còn cơ hội thuyết phục nàng!
“Hầu gia có ý gì?” Trọng Quỳ cau mày đặt câu hỏi.
Nguỵ Kỳ hầu vội vàng giải thích, “Người của thiên tử quả đúng là bất phàm. Ngay từ lần đầu trông thấy Phần Nguyệt các hạ, bổn hầu đã mơ hồ cảm nhận được khí tức của thiên tử rồi!”
Trọng Quỳ cười khẽ một tiếng, lại còn khí tức của thiên tử nữa. Sao không nói luôn là trên đầu có thái dương chiếu rọi, dưới chân đạp Phong Hoả luân, còn có một hình xăm Thanh Long kéo từ đầu tới tận mông đi?
Nếu bị nhận nhầm là người của thiên tử lại vừa hay có thể tránh được phiền toái, nhưng nếu nhận là người của biệt quốc thì chỉ sợ sẽ bị dính không ít nghi kỵ phiền phức.
“Haiz... Thiên tử suy thoái, chư hầu lại không tôn vương thất, Đại Chu vương triều phiêu diêu bất định, không biết còn có thể kéo dài hơi tàn được bao lâu.” Trọng Quỳ nhận tiện lấy cái cớ này, lắc đầu thở dài thườn thượt.
Nguỵ Kỳ hầu trong lòng vui mừng khôn xiết, ngoài mặt cũng tỏ vẻ rầu rĩ theo: “Bổn hầu xưa nay luôn tôn sùng thiên tử, chỉ tiếc rằng đại cục đã định, lại vô pháp xoay chuyển thiên địa.”
“Nếu tìm được Vạn Thú Vô Cương thì có lẽ vần còn một đường sống.” Trọng Quỳ lại uống một chén rượu rồi hỏi: “Hầu gia có manh mối về Vạn Thú Vô Cương ư?”
“Vạn Thú Vô Cương biến mất đã từ rất lâu, bổn hầu cũng có chút ấn tượng mà thôi, cần không ít thời gian. Phần Nguyệt các hạ không cần lo lắng, nếu bổn hầu đã thề với ngươi thì chắc chắn sẽ không có chuyện nuốt lời.”
“Hầu gia đặt nặng chữ tín, hành xử phóng khoáng như vậy khiến Phần Nguyệt vô cùng bội phục, một ly này kính hầu gia.” Trọng Quỳ giơ chén lên, ra vẻ kính rượu.
Nguỵ Kỳ hầu bật cười lớn, “Bổn hầu rất thích giao lưu bằng hữu, nhất là với một vì bằng hữu như Phần Nguyệt thì đúng là hiếm có khoa tìm mà!”
“Nếu hầu gia có thể giúp ta tìm được Vạn Thú Vô Cương thì Phần Nguyệt ta nguyện đầu rơi máu chảy vì hầu gia!” Trọng Quỳ lại giơ chén rượu lên, trịnh trọng nói lớn.
Nguỵ Kỳ hầu đã chờ những lời này từ đầu tới giờ, nghe thấy Trọng Quỳ nói vậy thì lập tức lên tiếng: “Phần Nguyệt, ý của ngươi có phải là đã đồng ý quy thuận làm môn khách của phủ Nguỵ Kỳ hầu rồi hay không?”
”Sao lại không thể chứ?” Trọng Quỳ hào sảng cười lớn, “Hầu gia là bậc kiêu hùng như vậy, thời loạn thế việc nhân đức không ai nhường ai cả!”
“Hahahaha!” Nguỵ Kỳ hầu khoái chí cười sang sảng, rót một ly rượu nữa, “Hay lắm! Có những lời này của Phần Nguyệt, bổn hầu nguyện kết huynh đệ khác họ với ngươi, từ nay phú quý cùng hưởng!”
Huynh đệ khác họ? Con mẹ nó, ai muốn làm huynh đệ với lão rùa lưu manh như ngươi? Ta cũng không phải là giống rùa!
Tuy trong đầu nghĩ vậy nhưng ngoài miệng Trọng Quỳ vẫn liên tục gật gù: “Kết bái với hầu gia là vinh hạnh, ly này kính đại ca!”
Có mà kính đại con rùa ấy!
“Kính hiền đệ!”
Hai người uống liền ba chén, mà Nguỵ Kỳ hầu đúng là cao hứng không thôi, lòng vui mừng vô cùng. Mà lúc này, một tiếng nhạc du dương trầm thấp vang lên, nhóm vũ cơ kia vừa múa vừa lui dần sang hai bên, giữa hai hàng vũ cơ xuất hiện một nụ hoa nhỏ xoay tròn, vây quanh là những cánh hoa ngũ sắc. Trên những cánh hoa kia được khảm nạm những viên đá quý tinh khiết, dưới ánh đèn dầu lại cành thêm lung linh huyền ảo, lấp lánh muôn vàn ánh sáng đủ màu.
Những cánh hoa ngũ sắc kia cũng chậm rãi bừng nở, từ bên trong có một bóng người thướt tha da trắng như tuyết nhẹ nhàng đứng thẳng dậy
Một màn kia hệt như hình ảnh đoá hoa đang nở rộ, mà ngừoi đang vươn mình đứng dậy kia cũng chính là nhuỵ hoa. Trên suối tóc đen huyền điểm xuyết những viên đá quý khác nhau, từng lọn tóc rũ xuống như thác đổ, bóng người uyển chuyển cử động theo từng tiết tấu nhạc vang lên bên tai.
Dáng vẻ mị hoặc kia quả xứng danh thiên hạ vô song!
Nàng ta vốn đang đưa lưng về phía họ, vòng do mảnh khảnh kia còn thon nhỏ tinh tế hơn bất kỳ vũ cơ nào có mặt ở đây, hệt như một đài hoa xinh đẹp.
Tóc đen của nàng buông xoã sau lưng, trên tấm lưung trần trụi lại càng thêm mê hồn. Khi người đó quay đầu lại, dù là một nữ tử như Trọng Quỳ cũng không khỏi ngẩn người nhìn theo.
Trên đời này, đây nhất định là nữ tử đẹp nhất mà nàng từng gặp từ trước tới giờ. Vẻ yêu diễm kiều mỵ độc nhất thế gian, dung mạo xinh đẹp tới cực điểm, chỉ vừa trông thấy thôi mà đã đủ để người ta mất hồn rồi.
Nàng ta chậm rãi đảo mắt về phía Trọng Quỳ, trên đôi môi đỏ vẽ một nụ cười đầy vẻ tự tin, nàng vừa mứa vừa uyển chuyển tiến lại gần, chậm rãi lại gần Trọng Quỳ.
Không thể không thừa nhận rằng nữ nhân này thật sự quá xinh đeph và quyến rũ, đến nàng mà lông tơ dẫn da gà đều đang dựng đứng cả lên thì đừng nói tới nam nhân.
Trong đôi mắt của Nguỵ Kỳ hầu ngập tràn dục vọng, chỉ hận không thể đổi chỗ với Phần Nguyệt ngay lúc này mà thôi.
Con tiểu yêu tinh này!
Tiếng nhạc bắt đầu du dương vang lên, Hoa Tịch Nhan uyển chuyển nhảy múa, cánh hoa ngũ sắc trên người khi thì nở bừng rạng rỡ, khi lại khép lại đầy vẻ thẹn thùng, mang mỹ cảm khó nói thành lời.
Khi bước tới trước mặt Trọng Quỳ, tiếng nhạc kia chợt tắt lịm, mà Hoa Tịch Nhan cũng ngã nhào vào trong lòng Trohng Quỳ.
“Cẩn thận!” Trọng Quỳ vội vàng vươn tay ra đỡ Hoa Tịch Nhan, trên trán đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Chậc chậc, vị mỹ nhân này lại chủ động tới vậy... tiếc là Trọng Quỳ nàng cũng là nữ nhân giống nàng ta.
“Đa ta công tử.” Ngữ điệu mị hoặc như muốn câu hồn nhiếp phách vang lên. Trước mặt Trọng Quỳ, Hoa Tịch Nhan chậm rãi ngẩng đầu, ý cười còn dễ khiến người ta say bí tỉ hơn cả rượu mạnh.
Trọng Quỳ còn định đỡ Hoa Tịch Nhan ngồi dậy, ai ngờ nàng ra lại cố tình dựa sát vào người nàng khiến mồ hôi lạnh trên trán Trọng Quỳ không ngừng chảy xuống.
Nàng vẫn luôn dịch dung thành dáng vẻ như này, hơn nữa cơ thể cũng chưa phát dục nên đúng là thoạt trông rất giống nam tử.
Cái tên Nguỵ Kỳ hầu cáo già xảo quyệt không phải muốn dùng mỹ nhân kế với nàng đấy chứ? Nếu đúng vậy thì thật sự khóc không ra nước mắt mà...
“Nô gia tên là Hoa Tịch Nhan, là người Sở quốc. Đại danh của công tử, nô gia được nghe đã lâu.” Hoa Tịch Nhan thản nhiên nở nụ cười rồi rót rượu cho Trọng Quỳ, “Nô gia xin kính công tử ba ly!”
“Tại hạ uống ba ly, còn cô nương uống một chén thôi là được rồi.” Trọng Quỳ cũng không có thói quen chiếm tiện nghi của nữ tử, nếu đối phương đã cho rằng nàng là thân nam nhi thì ít nhất nàng cũng phải có chút khí độ của nam nhi mới phải, dù sao tửu lượng của nàng cũng rất tốt.
Hoa Tịch Nhan nghe vậy thì ngẩn người, kinh hoảng nhìn về phía Trọng Quỳ, nhưng nàng không phát hiện ra vẻ bỉ ổi đáng khinh nào trong đôi mắt kia, cũng chẳng có sự tham lam đối với vẻ đẹp của nàng.
Nam nhân trên đời này phần lớn đều thèm khát mỹ mạo của nàng như điên như cuồng, chỉ muốn có được thể xác của nàng mà thôi. Hoa Tịch Nhan cũng biết mình chỉ là một vũ cơ địa vị thấp kém hèn mọn, đương nhiên không có tiếng nói gì, chỉ có thể cam tâm tình nguyện trở thành món đồ chơi cho nam nhân mà thôi.
Chưa từng có một ai thương xót cho nàng cả... Đây chính là người đầu tiên, tuy chỉ là một câu đơn giản thôi nhưng Hoa Tịch Nhan cũng đã cảm nhận được sự chân thành sâu bên trong đó.
“Đa tạ công tử săn sóc.” Hoa Tịch Nhan cũng không bám dính lấy Trọng Quỳ nữa mà ngồi dậy, cùng nhau cụng một ly với nàng.
Trọng Quỳ thấy vậy không khỏi nhẹ nhõm thở dài một hơi, sau khi tự mình uống xong ba ly thì cười nói: “Trước đât đã từng nghe qua Tịch Nhan cô nương có món nghề nhảy múa độc nhất vô nhị trong thiên hạ, hôm nay được xem đúng là suốt đời khó quên.”
“Nếu công tử thích thì Tịch Nhan nguyện múa một điệu nữa vì công tử!”
Hoa Tịch Nhan chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ tay mấy cái. Nhóm nhạc sư cũng bắt đầu chơi nhạc, vẫn là một khúc nhẹ nhàng du dương như ban đầu...
Hoa Tịch Nhan cởi bỏ bộ váy như cánh hoa kia ra, để lộ bộ váy lụa màu hồng nhạt mỏng tang ở bên trong, cũng là phơi bày vòng eo thon nhỏ, chếch xuống dưới là một đường cong tinh tế rồi dần dà xuôi xuống, tựa như một cái bình hoa ưu nhã. Dù nàng không tỉ mỉ chuẩn bị vũ y từ trước thì chỉ cần tuỳ tiện mặc một bộ y phục mà thôi, nàng vẫn giống như nữ vương trên khán đài, khí chất áp đảo những người xung quanh, không một ai có thể thắng được nàng trong sở trường khiêu vũ.
Nhạc vang lên vô cùng nhẹ nhàng.
Toàn bộ những ánh đèn trong đại sảnh đều chỉ hướng về một mình nàng rồi toả ra muôn vàn ánh hào quang óng ánh rực rỡ. Mũi chân trắng tinh tựa tuyết mùa đông của nàng điểm nhẹ lên mặt đất, phiêu diêu xuất thần như một nàng tinh tinh xinh đẹp, một điệu múa uyển chuyển thướt tha kia cũng đủ khiến cả thế gian phải luân hãm mà không tài nào tìm được đường ra.
Trọng Quỳ thở dài, một điệu múa này đã là đệ nhất thiên hạ, không kẻ nào có thể sánh bằng được. Mà Nguỵ Kỳ hầu chỉ chằm chằm nhìn xem đến độ quên cả chớp mắt, mặt dại ra, không ngừng nuốt nước bọt, cũng không biết đang cất giấu cái ý tưởng đen tối gì ở trong lòng.
“Hay!” Khi điệu múa này vừa kết thúc, Trọng Quỳ đã vỗ tay khen ngợi một tiếng, lúc này mới kéo được Nguỵ Kỳ hầu đang chìm trong màn suy nghĩ miên man trở về rồi cùng nàng vỗ tay.
“Tịch Nhan bêu xấu rồi.” Hoa Tịch Nhan hơi cong gối rồi lên tiếng.
“Hahaha! Tịch Nhan không hổ là vũ cơ đệ nhất thiên hạ, hiền đệ thấy thề nào?” Nguỵ Kỳ hầu vuốt vuốt cằm, ra ám hiệu với Hoa Tịch Nhan.
“Danh bất hư truyền.” Trọng Quỳ bình fhanr đáp.
Hoa Tịch Nhan lại tiến gần đến bên người Trọng Quỳ rồi rót rượu cho nàng, chỉ là lần này trong ống tay áo có thứ gì đó lặng lẽ rơi vào theo mà thôi.
Chút kỹ xảo này sao có thể thoát khỏi mắt Trọng Quỳ được? Hoa Tịch Nhan là người của Nguỵ Kỳ hầu, đương nhiên cũng phải tuân theo lệnh của hắn.
Nàng đoán rằng Nguỵ Kỳ hầu vì muốn mượn sức nàng nên cũng không thể hạ độc được, cùng lắm là chút mê dược hoặc là một loại mê dược có thể khống chế tâm trí của nàng.
Lão lưu manh này, vậy mà đã gấp không kìm nổi rồi. Hừ, chơi độc trước mặt Trọng Quỳ nàng cũng phải nhìn xem trình độ mình tới đâu đã.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Nguỵ Kỳ hầu và Hoa Tịch Nhan, Trọng Quỳ ra vẻ không phát hiện ra cái gì bất thường mà một hơi uống cạn chén rượu kia.
“Rượu ngon!” Trọng Quỳ cười đáp.
Thấy nàng vẫn có thể nói chuyện được điềm nhiên như vậy thì hẳn đã nuốt số rượu kia xuống họng rồi. Hoa Tịch Nhan tuy trong lòng thoáng đau buồn nhưng vẫn thầm than rằng mình vẫn còn may mắn vì không bị phát hiện.
Nguỵ Kỳ hầu nhìn chằm chằm vào Hoa Tịch Nhan một lúc rồi mới cười lớn: “Từ đây bổn hầu có được sự giúp đỡ của hiền đệ, nhất định là như hổ mọc thêm cánh rồi!”
“Đại ca khách khí quá rồi!” Trọng Quỳ đáp, “Không biết vì cớ gì mà hiền đệ lại thấy hơi mệt, tối nay e là phải phiền đại ca rồi.”
“Hahaha! Hiền đệ nên đi nghỉ ngơi sớm chút mới phải. Tịch Nhan, đêm nay người phải hầu hạ hiền đệ của bổn hầu cho tốt, không được qua loa.” Nguỵ Kỳ hầu cười nói, dược hiệu phát tác nhanh vậy sao, lòng hắn không khỏi vui mừng.
“Vâng!” Hoa Tịch Nhan gật đầu một cái rồi đỡ Trọng Quỳ lên, “Công tử, ngươi say rồi, cẩn thận một chút.”
Trọng Quỳ giả vờ như đang say, khi được Hoa Tịch Nhan đỡ dậy thì người hơi lảo đạo, khập khiễng bước ra ngoài.
Khi tới một gian phòng mang hương thơm nhàn nhạt, Hoa Tịch Nhan nhẹ nhàng đặt Trọng Quỳ nằm xuống giường rồi xoay người đi thay quần áo.
Trọng Quỳ mở bừng mắt, một tia sắc bén chợt loé lên, nàng nghiêng nghiêng đầu, phun ngụm rượu trong họng ra ống tay áo.
[Nha đầu thối, ngươi học được được cái trò này ở đâu ra thế? Miệng ngậm rượu mà nói chuyện mặt vẫn không đổi sắc ư?] Huyết Hoàng ngả ngớn hỏi, trong lòng cũng không khỏi bái phục Trọng Quỳ một phen.
[Kỹ năng sinh tồn mà thôi.] Trọng Quỳ lười biếng đáp, cái thủ thuật này nàng sao có thể quên dùng được cơ chứ?
[Nguỵ Kỳ hầu đã hạ độc gì đấy?]
[Chút độc khống chế tâm trí mà thôi, thả Hoa Mị Nhan này ra làm mồi nhử để dụ ta cắn câu, không ngừng làm ta mất tập trung, hẳn kế này cũng không phải là hắn mới dùng lần đầu tiên.] Trọng Quỳ cười lạnh.
Huyết Hoàng bật cười ha hả: [Hắn thiên tính vạn tính chỉ là không tính ra trường hợp ngươi là nữ mà thôi!]
[Dù là nam nhân thì sao chứ? Cũng đâu phải mọi nam nhân đều thích nữ nhân chứ?] Trọng Quỳ bĩu môi.
Huyết Hoàng nghe vậy không khỏi sửng sốt: [Vậy nghĩa là sao?]
Nam nhân không thích nữ nhân thì thích cái gì cơ chứ?
[Cái đồ cổ hủ.] Đến “Bối Bối sơn đông[2] mà cũng không biết là cái gì!
Hai người vừa trò chuyện thì bên kia Hoa Tịch Nhan đã thay quần áo xong xuôi. Nàng ta chậm rãi bước ra, trên người chỉ mặc một lớp sa mỏng, không hề che đậy dáng người tuyệt mỹ kia của mình.
Huyết Hoàng ranh mãnh cười lớn: [Nha đầu thối, để ta xem ngươi làm sao mà qua được kiế nạn này.]
[Nói nhảm ít thôi!] Trọng Quỳ tiếp tục giả vờ đi ngủ.
Hoa Tịch Nhan lặng lẽ tiến lại gần, nửa thân trên ghé sát vào người Trọng Quỳ, nhẹ nhàng thổi từng hơi vào bên má nàng: “Công tử, để nô gia hầu hạ ngài đi tắm.”
Trọng Quỳ chậm chạp mở bừng mắt, bình thản nở mộ nụ cười với Hoa Tịch Nhan rồi cất giọng: “Ngươi được xưng là đệ nhất vũ cơ của thiên hạ, chỉ là ta cũng không động lòng với ngươi. Tuy rằng ngươi rất xinh đẹp, đó là sự thật, nhưng không phải nam nhân nào cũng chỉ quan tâm đến điểm này.”
Hoa Tịch Nhan kinh ngạc, sau đó miễn cưỡng cười gượng nói: “Công tử, ngươi say rồi, ngươi nên nghỉ ngơi đi thôi.”
“Đúng vậy, ta say rồi.” Trọng Quỳ vẫn đạm nhiên như cũ, “Tịch Nhan cô nương, đêm nay đành phải chiếm dụng khuê phòng của ngươi, đành phải để ngươi đến nơi khác ngủ tạm vậy.”
“Nô gia còn phải hầu hạ công tử mà.” Bàn tay của Hoa Tịch Nhan bắt đầu chạm vào người Trọng Quỳ, nhưng Trọng Quỳ lại nhấc tay nàng ta lên, cản lại, “Ta cũng nói đã rất rõ ràng rồi, nếu ngươi vẫn không hiểu thì chỉ có thể động thủ thay lời nói mà thôi.”
“Công tử...” Hoa Tịch Nhan cắn muôi, trong thoáng chốc nước mắt tuôn ra như mưa, “Nô gia cũng không có quyền lựa chọn. Nếu đêm nay Tịch Nhan không hầu hạ công tử cho tốt thì chỉ sợ ngày mai...”
“Ở chỗ Nguỵ Kỳ hầu ta sẽ có biện pháp giải thích sau, ngươi cứ đi nghỉ ngơi đi.”
Hoa Tịch Nhan bò dậy khỏi người của Trọng Quỳ. Không biết vì lý do gì mà khi nhìn vào ánh mắt chính trực đạm nhiên của Trọng Quỳ, nàng đột nhiên thấy xấu hổ vì sự dơ bẩn nhơ nhuốc của mình vô cùng.
Nàng ta đứng thẳng dậy, đi được hai bước thì chợt dừng lại, không kìm được lòng mà lên tiếng nhắc nhở: “Công tử, Nguỵ Kỳ hầu không phải loại người đáng tin tưởng đâu, hắn cũng không tin ngươi, vì vậy ngươi hãy... cẩn thận.”
Dứt lời, nàng ta cúi đầu chạy ra ngoài.
Trọng Quỳ nở nụ cười hờ hững, nữ nhân này tâm tính vẫn chưa đến nỗi quá tệ.
Trước khi bình minh, Trọng Quỳ đã vội vã trở lại Trọng phủ. Dù sao Phần Nguyệt trước giờ trong mắt mọi người luôn là kẻ đến không thấy người đi không thấy bóng, không ai biết chắc được khi nào nàng ta sẽ xuất hiện cả.
Sáng sớm khi đang hưởng dụng bữa sáng, Trọng Quỳ trông thấy Vu Ly vội vàng bước tới, thần sắc vô cùng nghiêm trọng.
“Có chuyện gì sao?” Trọng Quỳ đã đi ngủ muộn lại còn uống không ít rượu nên vẻ mặt vô cùng mệt mỏi, chốc nữa có lẽ nàng nên ngủ thêm một chút.
“Người tên Phần Nguyệt kia đã đầu phục Nguỵ Kỳ hầu.” Vu Ly dứt lời thì quay sang nhìn Trọng Quỳ, ôn hoà nở nụ cười: “Nhưng đây cũng không phải việc gì quá to tát. Tiểu chủ nhân không phải muốn học cưỡi ngựa sao, vừa hay hôm nau chúng ta cũng có thời gian nhàn rỗi.”
“Nàng ta đầu nhập dưới trướng Nguỵ Kỳ hầu thì liệu ngươi có làm gì bất lợi cho nàng ta hay không?”
“Ai cũng có chí của kẻ ấy, ta đương nhiên sẽ không nhúng ta rồi.” Trọng Quỳ biết rằng hắn nói vậy cũng chỉ là để an ủi nàng mà thôi. Thực lực của Vu Ly sâu không lường được, tuyệt đối không thể xem thường hắn.
[1]: “toạ sơn quan hổ đấu” nghĩa là chờ đợi thời cơ chín muồi để ra tay.
[2]: “Bối Bối sơn đông” là phiên âm tiếng Trung của phim Brokeback Mountain kể vể tình cảm đồng giới giữa hai chàng cao bồi kiên cường rắn rỏi của miền Tây nước Mỹ, ở đây Trọng Quỳ ám chỉ việc Huyết Hoàng ngay cả đồng tính luyến ái là gì cũng không biết.