Cứu Rỗi Thái Tử Phản Diện Của Ma Giới

Chương 3



Thế giới này, cấp bậc tu tiên được chia thành: Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ, Kim Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ, Hóa Thần kỳ, Đại Thừa kỳ, Độ Kiếp kỳ, Phi Thăng kỳ.

Ta nghe các sư tỷ trong tông môn nói, tu luyện đến Nguyên Anh kỳ đã là đại tông sư hiếm có.

Pháp y có thể phòng ngự chiêu thức của cao thủ Hóa Thần kỳ, quả thật là bảo vật hiếm có.

Vì vậy, chọn đúng ông chủ còn quan trọng hơn cả nỗ lực cá nhân.

"Cảm ơn đại ca đã cho trang bị."

Ta vượt qua rào cản tâm lý về việc nó là da rắn, mặc vào bộ y phục màu trắng.

Vừa vặn với eo ta.

Ta ngồi bên giường đá.

"Vừa rồi, ta bị ngài kéo vào một ảo cảnh, thấy ký ức thời thơ ấu của nguyên chủ cơ thể này."

"Ngài có ký ức của nguyên thân, vậy hắn sau này làm sao thoát ra? Mẫu thân hắn, Bùi Chiêu thế nào rồi?"

Ông chủ nheo mắt cười.

"Muốn biết không?"

"Ừm."

"Hôm nay thêm ba lần nữa."

Mặt ta tái mét, vội nói: "Thôi, ta không muốn biết nữa."

Đêm khuya, ta mệt mỏi ngã gục trên người hắn, không muốn động đậy.

Mỗi lần hắn kéo dài rất lâu, thật là muốn lấy mạng người.

Mồ hôi nhỏ giọt từ cằm hắn, hắn cười tà mị, thúc giục: "Con lừa của đội sản xuất còn không nghỉ nhiều như ngươi, đêm nay làm thêm giờ, chúng ta chiến đấu tới sáng."

Ta cắn mạnh vào ngực hắn.

Tên tư bản đáng ghét, ta liều mạng với ngươi.

Hôm đó, ta lại đặt nồi lẩu bò lên giường đá.

Khi ăn lẩu, ta không thể không nhìn hắn, gương mặt này thật là thần tiên giáng trần, khiến tim ta đập loạn.

Mới ngủ cùng vài ngày, ta đã từ chỗ ghét bỏ hắn chuyển sang thích hắn một cách tự nhiên.

Hắn gắp cho ta một miếng thịt bò, hỏi: "Cẩm Âm, ngươi có muốn về nhà không?"

"Không muốn."

"Tống tổng, ngài còn không biết sao, ta chính là Phàn Thắng Mỹ* khổ sở. Ta vất vả lắm mới mua được một căn nhà nhỏ trong thành phố, cha mẹ ta nhất định ép ta chuyển nhượng căn nhà cho em trai, nói con gái không cần mua nhà, em trai có nhà mới cưới được vợ, nối dõi tông đường.”

(*Phàn Thắng Mỹ: là một nhân vật trong bộ phim truyền hình Trung Quốc "Hoan Lạc Tụng" (Ode to Joy). Phàn Thắng Mỹ là một phụ nữ xuất thân từ gia đình nghèo khó, sống ở nông thôn, phải đối mặt với nhiều áp lực và trách nhiệm từ gia đình, đặc biệt là về vấn đề tài chính và hỗ trợ em trai. Nhân vật này được biết đến với hình ảnh một người phụ nữ kiên cường, mạnh mẽ và luôn cố gắng vươn lên trong cuộc sống dù phải đối mặt với nhiều khó khăn và áp lực từ gia đình.)

"Ngài biết chuyện, dẫn theo luật sư và nhân viên, cùng ta về làng cãi nhau, mắng cha mẹ ta không dám bước ra ngoài.”

"Ngài thật là... ta khóc muốn ch/3t. Chỉ vì chuyện này, ta thề sẽ làm việc cho ngài cả đời."

Tống tổng thật là một ông chủ tốt bụng.

Hắn đột nhiên bỏ đũa xuống, lạnh lùng nói: "No rồi, không ăn nữa."

Ta gắp một miếng khoai tây đút vào miệng hắn.

"Lẩu phải có hai người ăn mới vui.”

"Ta chưa ăn no, ngài đừng nghĩ đến việc buông đũa!"

Hắn nhíu mày, hét lên: "Ngươi cho ta ăn gừng!"

Ta cười ha ha, ta biết chứ, ta cố ý mà.

Ăn lẩu với hắn thật là vui.

Ta uống một chút rượu hoa mơ, hỏi: "Ngài kể ta nghe đi, nguyên chủ làm sao thoát ra được, còn mẫu thân hắn, Bùi Chiêu thế nào rồi?"

Hắn mỉm cười nhạt, nụ cười không đến đáy mắt.

"Trước khi hắn bị rút cạn máu, đã trốn thoát.”

"Còn Bùi Chiêu, chắc vẫn ở trong phòng đó, tiếp tục sinh từng đứa con để làm túi máu nhỏ."

Miếng thịt trong miệng ta lập tức mất ngon.

Cảnh ngộ của mẹ con nguyên chủ khiến ta rất bất bình.

"Đáng ghét, chúng ta nên công bố tội ác của Cố Thành ra khắp thiên hạ, tố cáo lên Tiên Minh! Họ nhất định sẽ cứu Bùi Chiêu ra!"

"Haha haha haha!"

Hắn bị lời ta nói chọc cười.

Hắn cười không ngừng, có chút bệnh tật là sao?

"Cố Thành chính là Minh chủ Tiên Minh, tu vi của hắn đã đạt đến Hóa Thần kỳ, ngươi, một cô bé chỉ nhờ song tu với ta cũng chỉ mới đạt đến ngưỡng ấy, có thể làm gì hắn?

"Bùi Chiêu là yêu tộc, những môn phái danh môn chính đạo đó, căn bản sẽ không vì nàng ta mà đắc tội với Minh chủ Tiên Minh!

"Lục đạo tam giới, yếu đuối chính là tội lỗi!"

Ông chủ như vậy, khiến ta cảm thấy xa lạ.

Ông chủ nhất định là bị ảnh hưởng bởi ký ức của nguyên chủ, quá nhập tâm rồi.

Ta uống say, dựa vào lòng hắn lạnh lẽo, thật thoải mái.

Ta ôm hắn, nói: "Tống tổng, ngài không phải là hắn, không cần gánh vác số phận của hắn."

Ta ngủ thiếp đi.

Lúc này, ta không biết câu nói này đã đâm sâu vào lòng hắn đến nhường nào. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.