Ta mở mắt, mũi chạm mũi với Bùi Huyền, khóc nói: "Kẻ lừa đảo, ngươi không phải nói ngươi đã trốn thoát sao?"
"Ngươi đang rơi lệ vì ta, thương hại ta?"
Bùi Huyền lau nước mắt cho ta, nói: "Ta cho ngươi thấy những điều này, là để tỏ ra thảm thương, hy vọng ngươi đứng về phía ta. Dù Cố Diễm đã thay linh hồn, ta vẫn không thể chấp nhận cơ thể đó tồn tại trên đời, hắn phải ch/3t."
Ta ôm lấy cổ hắn, vùi mặt vào cổ hắn.
Ta không muốn Tống tổng ch/3t.
Nhưng ta không thể khuyên Bùi Huyền tha cho Tống tổng, đó là mối thù của hắn.
Kim chưa đâm vào thân mình, mãi mãi không biết đau, khuyên người khác rộng lượng là việc làm đáng bị sét đánh.
Ta tạm thời không biết đứng về phía nào, rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Khi ta và Bùi Huyền đến Thánh Kiếm Tông, nơi đây đang tổ chức yến tiệc lớn.
Sinh nhật của thiếu tông chủ Cố Diễm, các tông môn khắp thiên hạ đều đến chúc mừng.
Bùi Huyền cười nói: "Đã đến rồi, chúng ta cũng vào ăn tiệc thôi."
Ta gặp lại Tống Kiến Quốc.
Ở hiện đại, ông là một chú trung niên mập mạp dễ thương.
Giờ trong cơ thể này, là một công tử tuấn tú, sáng láng.
Ta bước nhanh đến trước mặt ông, nhỏ giọng nói: "Tống tổng, là ta, Tiểu Khương."
Tống Kiến Quốc lập tức nở nụ cười tươi rói, ôm lấy vai ta thì thầm.
"Ngươi cũng xuyên đến đây, thật tốt quá!
"Tiểu Khương à, ta sinh ra đã mang số phú quý. Ông cha già của ta là người có thân phận tôn quý nhất trong giới tu tiên, sau này có ta che chở, chúng ta sẽ cùng hưởng phúc ha ha ha ha!"
"Tống tổng, ngài vẫn nên chạy trước đi, cơ thể này mang mối huyết thù, Thái Tử Ma giới đã đến đây để gi/3t ngài rồi!"