Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện

Chương 32: Nó không thể cầu bao nuôi



Edit: Mèo Mạnh Mẽ

Hoàng hôn trên ngã tư đường.

Thiếu niên một tay đút túi, một tay kia kéo cô gái phía sau.

Lá ngô đồng hai bên ngã tư tường vẫn từ từ rơi xuống trong gió thu, đáp lên đầu vai hai người.

Người sau luôn vươn tay, tựa như muốn bắt lấy một chiếc lá rơi, thế nên sẽ ngẫu nhiên đụng vào người phía trước, mỗi lúc như thế, chàng trai sẽ quay đầu lại nói câu gì đó, cô gái sẽ lập tức đáp lại – thoạt nhìn như đang cãi nhau.

Nhưng người đi qua trái phải đều thấy rất rõ ràng, trên mặt hai người kia đều nở nụ cười, rồi sau đó tâm trạng cũng bất giác thoải mái lên.

—— đại khái là vì chỉ có nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng mới có thể dễ dàng cuốn hút người khác.

"Cậu là trứng ngốc à."

"Cậu mới là trứng ngốc đó "

"Là cậu..."

"Là cậu..."

Trong lúc lặp lại đoạn đối thoại đơn điệu có vẻ rất ngây thơ đó, Mạc Vong có chút  thẹn thùng len lén nghĩ, người phía trước mình thật là mất mặt. 

—— bởi vì...

Nghĩ đến đây, đôi mắt cô gái lại ảm đạm đi một lúc, nhưng rất nhanh sau đó đã sáng ngời trở lại.

—— rõ ràng vẫn biết sinh mệnh quý giá nhường nào, cũng vẫn biết “có thể khỏe mạnh sống đến già” là chuyện hạnh phúc biết bao, thật vất vả mới thực hiện được nguyện vọng, sao lại phải dễ dàng buông bỏ chứ?

—— dù cho ...

—— cũng không sao.

Cô giương tầm mắt lên, nhìn chăm chú vào thái dương đã sắp không còn chói mắt giắt trên bầu trời, lại cúi đầu nhìn ngắm lá khô trong tay.

—— hoàng hôn, lá rụng...

—— chỉ khi còn sống mới có thể tiếp tục nhìn thấy những cảnh tượng này mà phải không?

—— còn có...

Cô nhìn về phía bóng dáng của Thạch Vịnh Triết, lại nhìn cánh tay hắn nắm chặt lấy tay mình 

Chàng trai nghiêng đầu, bày ra vẻ mặt nghi hoặc: “Sao thế?”.

“…Không có gì”. Cô gái vừa nói vừa quay đầu, d,d’l,q’d nhìn chăm chú vào góc đường, tuy rằng ở đấy không một bóng người, nhưng thật ra cô vẫn biết —— ở nơi đó có người thủ hộ.

—— quả nhiên, cô vẫn muốn sống sót.

—— hơn nữa, cho dù chỉ có một mình, cũng có thể liều mạng sống sót.

—— vả lại, cô cũng không phải chỉ có một mình.

—— thế nên, cho dù có chút khuyết điểm nho nhỏ, cũng không phải không thể chịu được đúng không? Với lại…

Cô gái rủ mắt xuống, chua xót nghĩ: Cô có tư cách gì để phán xét cha mẹ ruột của mình chứ?

Về đến nhà, Mạc Vong rút tay ra khỏi bàn tay thiếu niên.

“… Không phải nói muốn tới nhà tôi ăn cơm sao?”. Trên mặt Thạch Vịnh Triết lại xuất hiện vẻ lo lắng.

"Tôi biết rồi." Cô nhỏ giọng đáp lời, “Nhưng dù sao tôi cũng phải đi rửa mặt cái đã”. Tuy đã dùng khăn tay lau đi nước mắt trên mặt, nhưng ít nhiều gì cũng còn để lại chút dấu vết.

"Chậc, thực phiền toái." Thiếu niên hừ nhỏ một tiếng, khoanh tay dựa vào tường, “Đi đi, tôi ở đây chờ cậu!”.

"..."

"Nhanh lên đi, dù sao thì có rửa sạch cũng không có chỗ nào dễ nhìn hơn đâu”.

“…” Cô gái cắn chặt răng, rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa, đạp tên nào đó một đạp —— chẳng sợ sẽ bị khấu trừ giá trị ma lực… Cái tên này thật sự quá đáng đánh đòn! Có ai đi nói cô gái đang tuổi thanh xuân như vậy không?

"Ui... Cậu đứng lại đó cho tôi!"

"Có ngốc mới đứng!" Đứng chờ bị đánh hả?

Mạc Vong chạy tới cửa, mới phát hiện cửa chính vốn phải đóng chặt đã sớm bị mở ra. Cô chạy vào trở tay đóng cửa lại, vừa quay đầu, đã bắt gặp thanh niên cúi đầu khiêm tốn, nói rằng: “Bệ hạ, phòng tắm và quần áo thay đổi đều đã chuẩn bị tốt, ngài có muốn dùng ngay bây giờ không?”.

"..." Tắm rửa gì gì đó cũng quá khoa trương rồi phải không?

"Esther..."

"Bệ hạ, quần áo đúng là do tôi và Grays phối hợp." Người nào đó nhảy ra tranh công, "Nhất định là cực kì tương xứng với khí chất của ngài."

"..." Ê ê, bộ cô phải đi tham gia yến tiệc gì quan trọng lắm hay sao? Đợi đã, “Grays”, rốt cuộc thì cô gái cũng phát hiện ra chỗ không thích hợp, “Anh lục tung cả tủ quần áo của tôi hả?”.

Mặc một bộ quần áo thoải mái màu trắng tím, thanh niên chắc chắn là mình đã sửa soạn vô cùng đẹp trai rồi, cực kỳ tự tin vén sợi tóc bên tai: “Không cần khen ngợi tôi, đây là chức trách của thuộc hạ”.

Mạc Vong giật giật khóe miệng: “…” Không ai muốn khen ngợi hắn hết có được không?! Cô hít một hơi thật sâu, “Grays, tôi cảm thấy loại chuyện này vẫn nên để tôi tự làm thì có vẻ tốt hơn, dù sao thì…”

“Bệ hạ, xin đừng khách khí như thế!” Grays tiến lên, quỳ một gối trước mặt cô gái, một tay nâng tay trái của cô lên, nói với giọng điệu tao nhã: “Chưa hết, thứ cho tôi nói thẳng, với lứa tuổi của ngài, kỳ thật có thể lựa chọn nội y có kiểu dáng phong cách hơn một chút thì sẽ càng đáng yêu”.

"... Nội nội nội nội nội nội y?"

“Đúng vậy”, thanh niên tóc tím gật gật đầu, vừa cười vừa nói một cách nghiêm trang: “Chất liệu bằng bông tuy thoải mái, nhưng dẫu sao thân là thiếu nữ cũng phải có chút ít ren… Ưm ưm ưm ưm…” Còn chưa nói xong, đã bị Esther dùng tay ngăn cản.

"Bệ hạ, dũng giả đại nhân còn chờ ngài bên ngoài."

"..." Đây xem như Esther “dẹp chuyện đặng yên thân”sao?

“Bệ hạ!”Grays lại không hiểu được lòng tốt nên gạt tay Esther ra, “Nội y đó, ngài có thể chọn… ưm ưm ưm ưm ưm…”.

“…” Cô gái một tay đỡ trán, nói túm lại, tại sao cô lại bị một vị nam giới bình luận về phong cách quần áo chứ?! 

“Grays, từ hôm nay trở đi, tuyệt đối không được chạm vào quần áo của tôi”.

"Ơ?"

"Đây là mệnh lệnh!"

“…” Sao lại như vậy, thanh niên tự thấy “lòng tốt không được hồi báo”, lệ rơi đầy mặt, kéo tay Esther ra, “Esther ngươi cái tên hèn hạ này!”.

Esther: "..." Đều là lỗi của hắn sao chứ?

Nghĩ đến Thạch Vịnh Triết đang chờ ở cửa, rốt cuộc thì Mạc Vong cũng không tắm, chỉ tùy tiện dùng nước lạnh rửa mặt, lại thay bộ quần áo có lẽ dính bụi đất từ ghế dài, rồi sau đó vội vã ra khỏi cửa.

“Sao lâu quá vậy?”. Quả nhiên, người nào đó đã chờ đến nỗi có chút mất kiên nhẫn, “Cậu còn thay đồ nữa hả?”.

"Ừ, bộ kia dơ rồi."

"Đi nào”.

"Ừm!" Mạc Vong gật gật đầu, "Hôm nay có món gì ngon không?"

Esther: "Sườn xào chua ngọt."

Grays: "Cá hấp."

Thạch Vịnh Triết: "..."

Mạc Vong: "..."

"Sao mấy người lại biết chứ?" x2.

"Bởi vì chúng tôi cũng được Thạch phu nhân mời."

Chàng trai và cô gái im lặng nhìn nhau, đúng vậy, hai vị này vẫn là anh họ trên danh nghĩa của cô, nói trên một phương diện nào đó, không mời mới kỳ quái nhỉ?

Vốn tưởng rằng “kinh hỉ” như vậy đã là cực hạn, ai ngờ vào cửa rồi, còn có “món quà lớn” lợi hại hơn đang chờ đón bọn họ.

“Đều đã đến rồi hả?”. Dì Trương đang bận rộn ở phòng bếp nhín thời giờ hô một tiếng, “Chờ lát, còn một món cuối”.

"Để tôi tới phụ!"

Chú Thạch dọn bát đĩa lên bàn xong, nở nụ cười sang sảng: “Tiểu Vong, nghe nói gần đây sức lực trở nên lớn, đến dời cái bàn giúp chú đi”.

“Dạ, được!”. Mạc Vong nói rồi bước qua, đặt hai tay lên bàn, chuyển nó qua vị trí dự định một cách nhẹ nhàng nhanh gọn. 

Thạch Vịnh Triết: "..." #thanh mai nhỏ của tôi không thể nào là đại lực sĩ# sau đó hắn liền nhìn thấy cha già nhìn mình với ánh mắt vui sướng khi người gặp họa – tại sao trong mắt tôi thường nén nước mắt ư? Đó là bởi vì cha mẹ nhà tôi thật sự vô lương!

Nhưng vào lúc này, chỉ thấy một chú mèo toàn thân trắng muốt nhẹ nhàng bước tới, không coi ai ra gì mà lướt qua chàng trai và cô gái, cuối cùng đứng bên chân Esther, cọ cọ.

"... Sao nó cũng ở đây?" x2.

"Ủa?" Dì Trương đặt món ăn cuối cùng lên bàn, kinh ngạc: “Đây không phải là mèo con nuôi sao Triết Triết?"

"Hả?"

"Bởi vì, mẹ phát hiện ra nó trong phòng con mà." Nói xong, nở nụ cười duyên dáng, "Con thật là, chúng ta cũng sẽ không phản đối con nuôi động vật, lén lút làm cái gì?”.

"..." Không, đây hoàn toàn là hiểu lầm có được hay không?

“Chỉ có điều, không ngờ tên nhóc vừa qua mười hai tuổi liền trở nên không đáng yêu như con lại yêu thích loại động vật đáng yêu này”. Cha Thạch yên lặng bổ đao, “Thật sự khiến ta cảm thấy khó có thể tưởng tượng”.

“…” Thiếu niên cảm thấy quả thật mình không còn sức để nôn nữa rồi.

Dì Trương bày ra vẻ mặt kinh ngạc: “Mình à, mình cũng biết là Triết Triết từ mười hai tuổi trở về sau là không thể cưng nữa đấy hả?”.

“Đúng vậy”. Chú Thạch thở dài buồn bã: “Sẽ không khóc chạy về làm nũng…”.

"Cha, đủ rồi!" Trong khi cha già nhà mình đang để lộ ra lịch sử đen tối trước kia, Thạch Vịnh Triết quyết đoán hô ngừng, nhân tiện trừng mắt nhìn cô gái đang hứng khởi lắng nghe, “Con sẽ đem con mèo này ra ngoài ngay bây giờ!”.

“Meo meo~~~” mắt nhìn lóng lánh – chủ nhân người nhẫn tâm sao nhẫn tâm sao nhẫn tâm sao sao =3=

Thiếu niên: “…” Rõ ràng bản tính chẳng đáng yêu chút nào, lại cố ý ra vẻ đáng yêu, thật đúng là đáng xấu hổ!

Vì thế hắn nghiêm khuôn mặt hung dữ, trực tiếp xách con mèo tinh này lên, đi tới cửa, mở cửa ra, đang chuẩn bị mang nó ra ngoài, đã thấy hai móng của con mèo trắng trong tay đột nhiên ôm lấy cổ tay hắn, trưng ra bộ mặt với biểu cảm siêu âm u: “Nhóc, cậu đưa ra quyết định qua loa như vậy có tốt hay không? Cân nhắc lại đi”.

“…Mày có ý gì?”.

“Tôi lẻn vào phòng của cậu rất dễ dàng đấy”.

"Rồi sao?”.

"Mẹ cậu sẽ thường xuyên thu dọn phòng giúp cậu nhỉ, tưởng tượng đi..." Nó rút móng về, che miệng lại, nở nụ cười âm trầm, "Nếu bà ấy phát hiện trong chăn cậu tất cả đều là nội y của vị Ma vương kia..."

"..."

"Mà không, làm thế thì cậu ngược lại sẽ rất vui vẻ đấy chứ? Vậy thì..."

"Ai vui vẻ vì loại chuyện đó chứ!" Chỉ nghĩ đến thôi đã đủ khiến người ta… Được chưa?! Thạch Vịnh Triết hít một hơi thật sâu, đưa con mèo trong tay ra trước mặt: “Rốt cuộc mày muốn sao?”.

"Rất đơn giản, để tôi ở lại." cái trán “hồng ngọc” của mèo trắng tỏa sáng lấp lánh, thoạt nhìn có vẻ vừa thâm thúy vừa thần bí, “Yên tâm, nói sao thì tôi cũng coi như là “thú triệu hồi’ của cậu, trước mặt cha mẹ cậu tôi sẽ làm một vật cưng ngoan ngoãn”.     

"..."

“Lý do là gì? Tại sao mày phải ở lại nhà tao?”.

“Tôi cũng không còn cách nào khác mà”. Nói tới đây, vẻ mặt mèo trắng cũng trở nên ủ rủ, “Chủ nhân cũ của tôi còn nhiều tiền hơn cậu có được không? Tạm biệt, thức ăn cho mèo xịn của tôi; tạm biệt, bồn tắm lớn xa hoa của tôi; tạm biệt, nữ người hầu xinh đẹp của tôi… Thiệt tình, cậu rõ ràng là dũng giả mà sao kém quá vậy?”

Thiếu niên im lặng nhìn bộ dạng “thật phiền phức thật đáng ghét, thật ra thì gia cũng không muốn đâu” của mèo trắng: “…Đã ghét bỏ như vậy thì còn tới làm gì?”.

“Đã nói không có cách nào khác mà, bởi vì… ờ, rất phức tạp, dù sao thì cậu có nghe cũng không hiểu. Đơn giản mà nói, cậu giống như bình ắc – quy của tôi vậy, cứ cách một đoạn thời gian tôi nhất định phải “ở bên cạnh cậu” để nạp điện, nếu không sẽ không thể duy trì sức cử động”. Mèo kia vừa nói vừa liếm láp móng vuốt, “Luôn phải đặc biệt tới tìm cậu thì thật sự là quá phiền phức, nên cậu cứ nuôi tôi cho rồi. Vả lại…”.

"Vả lại cái gì?" Trong lòng thiếu niên nổi lên dự cảm không tốt.

"Như vậy còn có thể ở gần Esther đại nhân nữa ~ "

"..." Hắn biết ngay mà!

Ta nói, thân là đồng bọn của “Dũng giả” mà ưa thích tay sai của “Ma vương” như vậy thật sự không thành vấn đề gì chứ?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.