Người đàn ông trung niên đứng yên cạnh bồn hoa, trên người có chút hương vị phong trần mệt mỏi, ông vốn đang đưa lưng về phía hai người, nhưng dù vậy, cô gái vẫn nhận ra đối phương vào giây phút đầu tiên.
"... Ba"
Không có lý do gì đặc biệt, chỉ là phản ứng vô cùng tự nhiên.
Nếu như nói có, thì đại khái vì ông là thân nhân của cô – thân nhân sống chung mười năm dưới một mái nhà.
Gia đình họ, cũng từng ấm áp như gia đình thiếu niên, mỗi ngày trôi qua đều ngập tràn ánh mặt trời và tiếng cười vui.
“Tiểu Vong...” Nghe thấy tiếng cô gái, thân hình người đàn ông run lên, xoay người lại rất nhanh, nếu có người cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện thật ra bộ dạng của ông ta và Mạc Vong rất giống nhau, “Con trai giống mẹ, con gái giống cha” câu tục ngữ này không chỉ dùng được ở nhà họ Thạch, mà ở nhà họ Mạc cũng thế. Nhưng tóc của cô gái không xoăn nhẹ như ông ấy, mà đen dài thẳng tắp do được di truyền từ mẹ, hình dạng gương mặt và ngũ quan cũng nhu hòa hơn.
(*)Ngũ quan: mắt, mày, tai, mũi miệng.
Gần như trong cùng một giây.
Thiếu niên chắn trước mặt cô gái theo bản năng, vững vàng bảo vệ cô sau người.
Ba người cùng sửng sốt.
Mạc Lâm lớn tuổi nhất có phản ứng trước, ông cười, gật gật đầu với Thạch Vịnh Triết: “... A Triết cũng về rồi”.
"... Vâng." Đến lúc này thiếu niên mới phát hiện mình đã làm ra chuyện gì, hắn xấu hổ trốn tránh ánh mắt đối phương, “Chú Mạc”. Thế nhưng, hắn vẫn không tránh ra, đại khái là vì sâu trong lòng hắn vẫn luôn cảm thấy – người đàn ông trước mắt này, sẽ tổn thương cô.
Đột nhiên, một bàn tay cầm lấy cánh tay hắn.
Thạch Vịnh Triết nghiêng đầu, phát hiện cô gái cũng đang nhìn hắn, trong mắt không hề có ý trách cứ hay tức giận, mà ngược lại chứa đầy ý cười bình thản mà hắn rất ít gặp, hình như còn kèm theo một chút cảm động.
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc.
Cô mìm cười kéo kéo cánh tay hắn, lại lắc lắc đầu.
Hiểu được ý cô gái, chàng trai do dự lui từng bước, đứng bên cạnh cô.
“Ba, sao lại đứng dưới lầu, ba quên mang chìa khóa sao?”.
Mạc Lâm đứng ngẩn ra nhìn chăm chú vào cô gái đang chạy đến trước mặt mình, nụ cười của cô tự nhiên như thế, hoàn toàn không chút lo lắng, tựa như không phải ông đi xa lâu ngày về, mà chỉ là tan tầm trở về nhà quên mang chìa khóa bình thường mà thôi.
Đứa nhỏ này... Thật sự là đã hiểu chuyện hơn trước kia nhiều.
Thân là cha, hẳn là phải cảm thấy vui vẻ nhỉ? Nhưng ông lại cảm thấy lòng đặc biệt chua xót.
Bởi vì sự trưởng thành này, vốn phải là sự vô tư ngây thơ mà ông ta nên tự mình bảo hộ.
“Ba?” Cô gái nghiêng đầu, nghi ngờ nhìn chăm chú vào người đàn ông vẫng đang ngẩn ra.
“À, ừ, đúng vậy, Tiểu Vong, con có đem chìa khóa không?” Mạc Lâm cố gắng bày ra khuôn mặt tươi cười, vươn tay sờ sờ đầu cô gái.
“Đương nhiên rồi!” Cô gái đè lại bàn tay to trên đỉnh đầu, ngẩng mặt nở nụ cười thoạt nhìn vô cùng tươi sáng, “Chúng ta về nhà đi”.
"Ừ, chúng ta... Về nhà."
Sau khi lên lầu, Thạch Vịnh Triết kinh ngạc phát hiện, không ngờ cha già nhà mình cũng đứng ở cửa – hôm nay làm sao vậy? Mấy người này đều chạy ra ngoài đứng.
Cha Thạch không thèm nhìn thằng con trai ngốc của mình, mà quơ quơ cái túi trong tay với Mạc Lâm: “Lão Mạc, cái túi của anh quăng trong nhà tôi nè”.
“...” Thiếu niên tỏ vẻ không biết nói gì với cha nhà mình, rõ ràng mới ba bốn chục tuổi, mà xưng hô với người khác đều là “lão XX”, còn để cho người khác gọi lại mình như thế, nói già một chút như “XX lão”, nghe đặc biệt oai phong.
“Nghĩ bậy bạ gì trong đầu đó”. Lão Thạch vỗ lên đầu con mình một cái, trực tiếp xách hắn về nhà.
“...” Ông ấy có thuật đọc tâm sao?
"Không có, là do vẻ mặt của con rất ngu xuẩn."
“...” Hắn tuyệt đối không phải là con ruột của ông ấy!
"Ba cũng thấy vậy."
"... Đủ rồi đó ba già!"
Ba Thạch vẫn cười “hắc hắc”, ngồi lên sô pha rồi cầm tờ báo lên, một lát sau, ông ngẩng đầu nhìn về phía thằng con từ khi vào nhà vẫn cứ ngẩn người nhìn chằm chằm vào cửa nhà: “Sao? Lo lắng hả?”.
"Ai, ai lo lắng !" Dù tất cả lời nói cũng như hành động của cô đều giống như liều mạng tuyên bố “tôi không sao, tôi thật sự không sao”, nhưng mà, thật sự... không có gì ư?
“Con có lo lắng cũng vô dụng, đó là chuyện giữa cha và con gái bọn họ.
Nghe giọng điệu lạnh lẽo của cha già nhà mình, thiếu niên nổi giận, không chút nghĩ ngợi mà quay đầu lại hét: “Lúc cần thì đối đãi với cô ấy như bảo bối, không cần nữa liền vứt bỏ, có người làm cha mẹ như vậy sao? Còn nữa, đến bây giờ, ông ấy chạy về đây làm cái gì?” Rốt cuộc còn muốn tổn thương cô đến mức nào nữa rồi mới chịu bỏ qua đây?!
——ngày đó cô khóc như thế, hoàn toàn không muốn thấy một lần nữa...
Đối mặt với sự phẫn nộ của con trai, ba Thạch vẫn giữ bình tĩnh: “Làm sao con biết ông ấy không cần Tiểu Vong?”.
"Con biết thế đấy!"
"Thật là càn quấy."
"Con..."
“Nhưng mà”, Thạch Vũ Trạch khép tờ báo lại, “Làm cha như ông ấy, quả thực là thất trách”.
"Thế nên..."
"Thế nên con muốn sao?" Người đàn ông trung niên ngồi vững vàng trên sô pha, cầm tách trà lên, uống một ngụm, rồi nói tiếp: “Trực tiếp đá văng cửa đi cướp người?”.
"..."
"Hay vác bả đao đi giết người?"
Thiếu niên đầu đầy vạch đen: "... Ba đang nói giỡn với con đó hả?"
“Đã bị nhìn ra rồi sao?” Ba Thạch cười “ha ha”, “Thực ra thì con cũng hiểu được đúng không? Dù cho con có đi cướp người, thì Tiểu Vong cũng sẽ không ngoan ngoãn đi theo con, giết người ấy hả... con có quyền chọn làm hay không làm, nhưng phải nói trước, con mà có bị nhốt vào tù, thì ba cũng sẽ không đưa cơm đâu”.
“...” Còn nói người ta, có ai làm cha như ông ấy không?!
“Hoặc là ba cho con một cách”.
"Cái gì?"
“Thừa dịp đêm khuya gió lớn, từ sau lưng trùm bao bố vào lão Mạc, sau đó đánh ông ta một chút”.
"... Này!"
“Chỉ cần con không lên tiếng, thì ổng cũng không biết người đánh là con. Yên tâm đi, nếu có cảnh sát tới hỏi, ba sẽ ngụy tạo chứng cứ cho con”.
Rốt cuộc thì Thạch Vịnh Triết cũng không thể nhịn nổi nữa, hỏi lại: “Thế sao ba không tự đi đánh đi?”.
Nhưng ngoài dự kiến của hắn, Thạch Vũ Trạch lại đáp: “Ba đánh chứ”.
“Hả?” Ba già của hắn nói giỡn hay thật vậy? Nhìn bộ dạng thấy không giống nói dối... Vấn đề là, “Chừng nào ba đánh?”.
“Vừa nãy”. Ba Thạch lại uống một ngụm trà, chậm rãi nói, “Lúc ba quăng rác thấy người đứng ngoài cửa, bèn mời ông ấy vào nhà ngồi, nhân tiện đánh ông ấy một chút”.
"... Ba không sợ Tiểu Vong biết được hả?"
"Ba cũng đâu có đánh vào mặt”.
"..."
“Hơn nữa chuyện bị người ta đánh này, bình thường thì đàn ông sẽ không khóc lóc kể lể với vợ con đâu, không thành vấn đề”.
"..." Thật • vô • sỉ! Nhưng mà hắn thích!
Ban đầu thiếu niên còn thật sự tự hỏi xem chuyện “trùm bao bố” có thể làm không...
Dù thoạt nhìn như đang cãi nhau, nhưng bầu không khí của cặp cha con này lại hòa hợp không thể nghi ngờ, còn nhà họ Mạc ở cách vách, lại là một cảnh tượng khác.
Về đến nhà rồi, phản ứng đầu tiên của Mạc Lâm chính là – xa lạ, loại cảm giác này càng mãnh liệt hơn những lần trở về trong dĩ vãng. Nếu trước đây còn có thể nhận ra dấu vết sinh hoạt một nhà của họ trong ngôi nhà này, thì hiện giờ, thật sự khó có thể tìm ra.
Dường như cô gái hoàn toàn không hề chú ý tới điểm này, đi đến cạnh bàn cầm lấy chiếc cốc được Esther rửa đến tỏa sáng lòe lòe: “Ba, ba muốn uống nước không?”.
"Ừ, được."
Cô gái vừa rót nước, vừa âm thầm thở ra, thật may Grays “lệ rơi mà đi” không có trở về, nếu không thì thật tình chẳng biết phải giải thích thế nào với ba – trong nhà đột nhiên có thêm đàn ông.
Về phần người còn lại...
Mạc Vong có thể cảm giác được, Esther luôn luôn ở bên cạnh mình, cô tin hắn nhất định óc thể xử lý tình huống này một cách thích đáng.
Chờ cô bưng nước đến cạnh ba, lại bất ngờ nhìn thấy, ông bày ra một đống quà trên sô pha.
"Đây là..."
"Đều là ba mẹ mua cho con, có thích không?"
“...” Cô gái nhìn về phía người đàn ông đang cười hòa ái trước mặt, cô có thể cảm thấy được... Trong mắt ông có ý tứ muốn lấy lòng khó có thể bỏ qua – đây không phải là nụ cười của ba, nụ cười của ba sẽ không phải thế này – nhưng, người này lại đúng là ba cô, đã từng... không, cho dù là giờ cũng thích nhất thích nhất là ba.
Vì sao phải làm ra vẻ mặt như vậy?
Giống như trước đây không được sao?
Hay là nói... Ông đã quên nên cười như thế nào với cô.
Lòng Mạc Vong đột nhiên dâng lên nỗi xúc động, muốn đem ném hết mấy thứ kia, nói với ông rằng – con không thích chút nào hết!
Nhưng đồng thời, cô cũng cảm thấy được, đó là một cách làm gần như tàn nhẫn.
Một khi thật sự làm vậy, có lẽ sẽ phát sinh hậu quả khó nói nên lời.
Mà hiện giờ, cô cũng không biết bản thân có thể thật sự gánh vác hậu quả kia hay không, cũng đến tận giờ phút này, cô gái mới gần như kinh ngạc phát hiện, thì ra ở sâu trong lòng, kỳ thật cô vẫn thật sự oán hận cha mẹ.
Đây là chuyện thật sự và không thể nào phủ nhận được.
Nhưng, dù vậy --
Vẫn thương nhiều hơn hận.
Cây đại thụ yêu thương che trời mất mười mấy năm để lớn lên, so với nỗi oán hận chỉ vừa mới nhen nhóm, phải hơn rất nhiều rất nhiều lần.
Đây là chuyện thật sự không thể phủ nhận.
Mà nói cho cùng, thì người trước mắt này, cũng gấp gáp trở về vì cô.
Ông hoàn toàn có thể không cần làm vậy.
Vậy nên, ba vẫn quan tâm đến cô... đúng không?
Hoặc là nói, cô hy vọng là thế.
Cho nên, cô yên lặng cầm lấy một con gấu bông khéo léo, nở nụ cười vô cùng vô cùng vui sướng: “Ồ, con thích lắm!”.
Ở cách đó không xa, thanh niên lẳng lặng quan sát thiếu nữ, lòng vừa động, liền lôi quả cầu thủy tinh từ trong ngực ra, nhìn chăm chú vào giá trị ma lực rõ ràng đã giảm sút trong đó, khép nhẹ lòng bàn tay, trong mắt đong đầy lo lắng: “Bệ hạ...”.
Mà vị thanh niên khác bên cạnh hắn lại cười giễu ra tiếng: “Hừ, thật là con người dối trá”.
"... Dối trá?"
“Nhìn con theo diễn trò hầu mình, vui như vậy sao?”.
"..."
“Cũng đáng giận như việc ép người khác khóc về nhà!”.
"..." Không có ai ép buộc hắn hết có được không?
Mà trong phòng, sau khi nghe thấy cô gái nói như vậy, trên mặt người đàn ông cũng hiện ra vẻ nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt rồi”. Biết rõ đó có lẽ không phải là lời nói thật, nhưng lại giống như đã được tha thứ....
Cha mẹ luôn dạy con cái là: “Không được nói dối”, thế mà có rất nhiều lúc, bọn họ lại thường tự mình dạy đứa nhỏ phải nói dối như thế nào.
Con cái biết rõ “nói dối là không đúng”, thế mà lại có rất nhiều lúc, lại khát vọng có thể dùng lời nói dối để nhận được sự yêu thương của cha mẹ.