Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện

Chương 55-3: Khiêu vũ cái gì ghét nhất & cởi giày cái gì ghét nhất (3)



Đợi đã , lát nữa, đầu tiên chúng ta tập thử ở trong góc đã nhé!" Như vậy khi mất mặt cũng không có quá nhiều người thấy.

"Vâng" Esther gật đầu,: "Bệ hạ, xin ngài hãy làm theo phương pháp của tôi."

"Ừ!"

Ngay sau đó. . . . . .

Chừng mười giây sau.

Mạc Vong đầu đầy vạch đen chăm chú  nhìn vào tạo hình bây giờ của hai người: "Cái này, như vậy thật sự là không có vấn đề sao?"

"Bệ hạ, xin hãy thả lỏng."

". . . . . ." Dưới tình huống này, có thể thả lỏng được tới mới là lạ đi!

"Được rồi, tôi sẽ di chuyển."

"Đợi đã! Động tác nhẹ một chút! A!"

"Bệ hạ?"

"Được, thật là lợi hại!"

"Cần tôi chậm một chút không?"

"Không, cứ tiếp tục như vậy đi, đừng ngừng lại."

"Vâng"

Mặc dù lời thoại nghe có chút không ổn lắm, nhưng cử động của thanh niên và thiếu nữ thật ra là tương đối thuần khiết, nếu như nói là có chỗ nào không đúng lắm, vậy đại khái là tư thế khiêu vũ của bọn họ so với người bình thường có một chút. . . . . . Đặc biệt.

Không giống với lúc trứơc, thanh niên đã thay một bộ tây trang màu xám bạc, bộ quần áo hắn mặc trên người trước đó đã làm nhiều lần “Vận động” , không thể để nó làm "Ảnh hưởng đến hình tượng của Ma vương bệ hạ" , mặc dù Ma Vương đại nhân bày tỏ bản thân hoàn toàn không có chút trở ngại nào với việc đó, nhưng đối với người có thuộc tính "Cằn nhằn", thì hiển nhiên cô chẳng có biện pháp nào cả.

Thiếu nữ ngược lại không đổi y phục, chỉ là giày da màu đen vốn đang đi ở chân giờ phút này đang nghiêng ngửa tựa vào một bên góc tường. Mà lúc này, Mạc Vong mới phát hiện, thì ra là việc chênh lệch chiều cao không hẳn chỉ mang đến toàn là khiếm khuyết, vì dụ như. . . . . .Đôi tất nhỏ nhắn khéo léo bao lấy chân của cô giờ phút này đang dẫn lên giày của thiếu niên,lấy loại phương thức kỳ lạ này khiêu vũ cùng với hắn.

Lúc đầu, cô chỉ dám cẩn thận từng li từng tí dẫm lên, đôi tay thì nắm thật chặt lòng bàn tay của đối phương, chỉ sợ không cẩn thận sẽ bị mất thăng bằng, nhưng động tác Esther rất ổn, vốn là cô gái khẩn trương đến gần chết, cứ như vậy được hắn thoải mái mà mang theo nhảy bước đầu tiên, lại tới bước thứ hai. . . . . . Vì vậy tự nhiên tâm trạng của Mạc Vong cũng thả lỏng rất nhiều, đến cuối cùng còn chơi vô cùng dễ chịu, thậm chí nhỏ giọng yêu cầu hắn gia tăng tốc độ.

Nhưng là, cô gái cũng hiểu rõ tư thế khiêu vũ của bọn họ quá mức kỳ quái, cho nên cũng chỉ ở một góc sáng sủa mà tập thành nghiện, không muốn đi hấp dẫnánh mắt vây xem của người khác.

Nhưng dù như vậy, vẫn có người chú ý đến bọn họ.

Ví dụ như ——

"Hít!"

". . . . . . Xin lỗi, sư tỷ, chị không sao chớ?"

"Không, không có việc gì." Mặc dù hơi đau, nhưng đối mặt với vẻ mặt ôn hòa và ánh mắt tràn ngập lo lắng của thiếu niên , lời như vậy hình như dù thế nào cũng không nói ra.

"Thật vô cùng xin lỗi." Thiếu niên giống như từ trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

". . . . . . Ừ, chỉ là, cậu vừa mới nhìn thấy cái gì?" "Sư tỷ" ăn mặc như  Hoa tiên tử vừa hỏi, vừa tò mò quay đầu đi, nhắc tới cũng khéo, ngay trong nháy mắt này, thanh niên trong góc mang theo cô gái khéo léo xoay một vòng, cho nên "Sư tỷ" chỉ nhìn này bóng lưng màu xám bạc, lập tức không có hứng thú chút  nào quay đầu trở lại.

Mục Tử Du dịu dàng cười cười: "Chỉ là hơi khó chịu." Cùng lúc đó, hơi nhíu mày lại.

"Thân thể sư đệ không thoải mái sao?"

"Không, cũng không phải rất . . . . ."

"Vậy hay là nghỉ ngơi một chút thôi."

"Nhưng. . . . . ."

"Không sao á... điệu nhảy mở màn đã kết thúc." Trong lúc "Sư tỷ" nói chuyện cũng coi như cơ quyết đóan dừng động tác lại,: "Chị đi lấy cho cậu cốc nước nóng ."

"Làm sao em có thể không biết xấu hổ như vậy được.”

"Không có chuyện gì,  đợi chị một lát."

". . . . . ."

Sau khi bạn nhảy dời đi,  thiếu niên lui về phía sau mấy bước, lẳng lặng tựa vào vách tường, tầm mắt không tự chủ nhìn về phía trong góc.

Có lẽ là bởi vì xoay vòng thật sự là rất vui, nụ cười trên mặt cô gái rực rỡ khác thường, thỉnh thoảng còn làm mấy động tác nguy hiểm như nhảy lên, dù sao đã gia tăng khả năng nhanh nhẹn nên cô hoàn toàn không sợ sẽ bị trượt chân, coi như không cẩn thận trượt chân, Esther cũng sẽ nhanh nhạy tiếp được cô.

"Sư đệ, nước."

"Cám ơn." Mục Tử Du nhận lấy chén nước,  lễ phép nói cảm ơn.

"Không cần khách khí, à, là thầy giáo Ngải." Lần này "Sư tỷ" mới chân chính thấy được hai người, ngay sau đó lại cười,: "Bọn họ đang làm gì vậy,vừa nãy em không bị kĩ thuật nhảy của bọn họ dọa sợ chứ?”

". . . . . ."

"Lại nói, cô gái không phải là em họ của Thầy Ngải à?"

"Em họ?" Đúng rồi, dường như trong tài liệu đúng là có nói như vậy.

"Ừ, “Tảng băng di dộng” trong truyền thuyết lại có thể lộ ra ánh mắt dịu dàng che chở như vậy, thật là không thể tưởng tượng nổi." "Sư tỷ" ôm tay, nói tiếp,: "Chỉ là, ánh mắt ấy. . . . . . Bọn họ thật sự chỉ là anh em họ sao?"

"Rắc...!" Một tiếng kêu giòn tan từ trong tay thiếu niên phát ra.

"Sư đệ, cậu cảm thấy. . . . . ."

"Xin lỗi, sư tỷ, em đi toilet một chút."

". . . . . . Ah."

Chén nước lại một lần nữa được đặt lại trên bàn, dưới ánh sáng rực rỡ nếu như nhìn kỹ lại, sẽ phát hiện trên đó xuất hiện rất nhiều vết nứt không rõ ràng mà mực nước. . . . . . Từ đầu đến cuối không hề thay đổi.

Thiếu niên một hớp cũng không có uống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.