"Nhị thiếu gia, trà không hợp khẩu vị của ngài sao?"
“…”Amya tùy ý phất tay, ý bảo cũng không phải là như vậy.
"Nhị thiếu gia, có cần mời bác sĩ đến không? Thoạt nhìn ngài có vẻ không ổn lắm."
"Cáp Lệ…” Amya khá bất đắc dĩ, nhưng do trong nhà có hai vợ chồng vô tâm, cuộc sống của hắn và ca ca gần như đều do vị nữ quản gia trước mặt này xử lý, có thể nói bà ấy cũng không khác gì người nhà. Trước mắt có thể nhìn thấy được người ở lại bên cạnh làm bạn với hắn cũng chỉ có vị người nhà này mà thôi, đương nhiên Amya sẽ không vì loại chuyện nhỏ này mà giận giữ với bà.
"Nhị thiếu gia." Sắc mặt nữ quản gia đại nhân rất nghiêm túc, nói:"Nhẫn nại là một đức tính tốt đẹp."
"… Ta biết rồi." Đây coi như là phong cách chê cười của Cáp Lệ hay sao? Amya đỡ trán: "Làm phiền cho ta một bình trà khác."
"Vâng."
Sau khi bà đi, Amya chống cằm, ngón tay nhẹ nhàng sờ mép tách trà —— nhẫn nại là đức tính tốt đẹp? Chậc, hắn không cần cũng không cóthứ này.
Hơn nữa, thân là người làm, nghỉ phép cũng không biết báo cho hắn một tiếng, lá gan cũng thật là lớn, nên trừng phạt cô thế nào mới được đây? Ừ, phạt tiền lương và ngày nghỉ của cô tháng sau có được không nhỉ?
Thật là một ý kiến hay.
Amya bị sự cơ trí của mình làm cho kinh sợ.
Cùng lúc đó, Mạc Vong đang đứng ở cạnh quầy đột nhiên rùng mình một cái.
—— Chuyện gì xảy ra? Thời tiết rõ ràng rất ấm áp mà.
"Phàm Tái Nhĩ, sao thế?" Lohr bưng một cái mâm đầy chén bát bẩn, lo lắng hỏi.
"Khó lắm mới được nghỉ phép, ngươi còn giúp chúng ta làm việc thật sự không có vấn đề gì sao? Có muốn ra ngoài chơi một lúc không?"
Cô lắc đầu, khoa tay múa chân nói ——
"Thật?"
Gật đầu.
"Vậy thì tốt." Lohr giống như thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lại hỏi: "Đúng rồi, tiểu tử Andy kia cả đêm qua không ngủ đấy."
"Là cố đọc sách." Lohr buông tay, lộ ra mặt vẻ mặt bất đắc dĩ: "Mặc dù đã sớm biết nó muốn học chữ, lại không nghĩ rằng có thể say mê đến mức này."
Mạc Vong nở nụ cười, cô cảm thấy mình hoàn toàn có thể hiểu loại tâm tình này, kiến thức đúng là sức mạnh sao?
"Ta nói này Phàm Tái Nhĩ."
"Ngươi… Sau này có tính toán gì hay không?"
"… Ý của ta là…" Lohr do dự một chút, hình như không biết nên mở miệng như thế nào, nhưng vẫn cắn răng hỏi một câu: "Ngươi sẽ đột nhiên rời đi sao?" Mặc dù ba mẹ nghĩ rằng không nên hỏi thì tốt hơn, nhưng mà…
Cô sửng sốt, cô thể hiện rõ ràng như vậy sao? Sau khi suy tư một hồi, cô chậm rãi làm một cái dấu tay ——
"Vậy thì ta…"
"…" Lời này hoàn toàn không thể nào khiến người ta an tâm được có biết không? Lohr vô cùng không hiểu: "Không thể không đi sao?"
Cho dù thế giới này có tốt hơn nữa cũng không phải là nhà của cô.
"… Ta hiểu, đến lúc đó… Nhất định phải nói với chúng ta nha."
Cô dùng sức gật đầu, sau đó đột nhiên những sợi tóc rơi ra, nước mắt cô rơi đầy mặt, cúi đầu nhặt sợi ruy băng rơi trên mặt đất lên, lần thứ một vạn thừa nhận rằng mình thật sự không có thiên phú để dùng được cái này.
"… Từ hôm qua đến giờ, đây chắc đã là lần thứ mười rồi?"
"…" Đúng vậy! TAT
"Cần ta giúp một tay không?"
"…" Người tốt! QAQ
Người trợ giúp và người được trợ giúp đều không biết một tý gì, trên đường phố bên ngoài cửa hàng, mọi người đang thừ người ra.
Nguyên nhân chính là có người "đi lầm vào" con đường này.
Trong vòng tròn xung quanh trung tâm vương đô, mặc dù đây là khu dân cư tụ tập người bình dân nhưng cũng có thể coi là đữa chiếm được vị trí tốt. Ở nơi này hầu như mọi người đều cơm áo không lo, trị an đường phố không tồi. Nhưng so với cả vương đô, nơi này vẫn là nơi hạ đẳng như cũ, chỉ cần là người hơi có tiền cũng sẽ cố gắng leo đến gần khu trung tâm hơn. Mà mỗi một bước tiến, đường phố cũng càng náo nhiệt phồn vinh hơn mấy lần, cho nên nói, trừ phi là tình huống đặc biệt, chỉ có những người bình dân đã từng trải qua cuộc sống ở đây thì có rất ít quý tộc hay là phú thương tới đây du ngoạn —— Những thứ nơi này có, chỗ bọn họ ở cũng có, những thứ nơi này không có, chỗ bọn họ ở cũng có.
Mà hôm nay, tình huống hình như có sự thay đổi.
Mọi người vốn dĩ đang đi lại trên con đường này rối rít dừng bước, tốp năm tốp ba tụ tập một chỗ, mà những người đang ở trong cửa hàng cũng rối rít đi ra, nhỏ giọng nhưng lại náo nhiệt thảo luận.
"Nhìn đi, nhìn chiếc xe ngựa kia kìa!"
"Nhìn bề ngoài và chất lượng, ta đoán người ngồi trong đó ít nhất là một đại phú thương.”
"Không, ta cảm thấy là một Quý tộc."
"Hả? Vì sao?"
"Ngươi xem hoa văn khắc trên xe kìa, rất giống gia huy trong truyền thuyết, chỉ có người có tước vị Quý tộc mới có thể có được những thứ kia đúng không?"
"Hình như đúng là như vậy!"
"Nhưng mà loại đại nhân vật đó tới nơi này làm gì?"
"Xuỵt, hình như hướng hắn đi là quán cơm nhà Jess."
Mọi người giống như đã phát hiện một việc bát quái vô cùng lớn, ánh mắt lấp lánh nhìn chăm chú vào xe ngựa đang dừng trước lối vào tiệm cơm. Ở con đường này, mỗi ngày dân chúng đều tái diễn công việc bận rộn, mưu cầu ấm no, trên thực tế cũng không có dư thừa tiền bạc và thời gian tới hưởng thụ, thả lỏng và giải trí. Mà khi tin tức vui tai vui mắt này "Nổ tung", không thể nghi ngờ có thể kích thích sự ham muốn tìm tòi của bọn họ đến mức cao nhất.
Ngồi yên lặng trong xe, Amya hơi nhíu mày lại, những lúc như thế này chỗ xấu khi có cảm giác bén nhạy đã thể hiện ra, dù chỉ là con kiến hôi, quá nhiều người tụ tập tại với nhau cũng rất ồn ào.
"Nhị thiếu gia, đến rồi ạ."
Amya do dự một chút, đương nhiên hắn không có sở thích muốn bị mọi người vây xem, nhưng mà đối với chỗ ở của người nào đó, hắn còn có chút hứng thú.
Sau khi suy tư một lúc, hắn đáp: "Xuống xe."[nammoi][diendanlequydon]
"Vâng."
Xa phu mặc đồng phục vô cùng sạch sẽ nhảy xuống khỏi ghế lái, đi tới cửa bên, cung kính kéo cửa ra, độ cong lúc khom người giống như được cây thước đo qua, không quá cao mà cũng không quá thấp.
"Ở chỗ này chờ ta."
"Dạ, Nhị thiếu gia."
Một thanh niên tuấn mỹ bước xuống xe làm mọi người sợ hãi và kinh ngạc, Ma tộc có ma lực càng thuần túy hình như diện mạo cũng sẽ càng anh tuấn, mà những sợi tóc của hắn trắng tinh như sương như tuyết không chứa một tia tạp chất, đây là chứng minh cho sức mạnh và huyết thống, dù là người không có kiến thức, cũng có thể lập tức phân biệt được —— đây là đại nhân vật.
Đáng tiếc bóng dáng của hắn biến mất rất nhanh vào trong cửa hàng, chuyện này làm cho không ít người cảm thấy vô cùng đáng tiếc, có lòng muốn nhìn kỹ nhưng không ai dám tiến vào trong cửa hàng, thậm chí ngay cả đến gần xe ngựa cũng không dám.
Bát quái có đáng quý thì sinh mạng cũng quý hơn.
Cho nên bọn họ chỉ có thể hơi phóng đại âm thanh, ồn ào lộn xộn thảo luận với nhau ——
"Thấy không? Là một người con trai tuấn tú!"
"Đúng vậy, ta chưa từng thấy người nào đẹp trai lại trẻ tuổi như vậy."
"Nhưng tại sao mang che mắt? Chẳng lẽ?"
"Xuỵt! Ngươi muốn chết phải không?"
"Hắn là tới làm gì?"
"Chẳng lẽ thức ăn nhà Jess đã nổi tiếng cả vương đô rồi hả?"
"Nếu đúng là như vậy, vậy thì thật là vinh hạnh cho cả phố chúng ta."
…
Mắt thấy người bên ngoài càng ngày càng hưng phấn, tâm tình Amya cũng càng ngày càng khó chịu.
Nguyên nhân không khó nói, lúc đi vào trong phòng, chuyện đầu đầu tiên hắn nhìn thấy chính là có một người con trai đang cột tóc cho người nào đó, động tác của hắn hình như sắp kết thúc, sau khi hắn vuốt mấy sợi tóc trơn bóng của cô, mới lưu luyến buông ra. Nhưng đúng lúc này, cô quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, nở một nụ cười xinh đẹp khác thường với hắn, một sự im lặng lan tràn giữa hai người.
"Bốp!"
Cô không cẩn thận va vào cái bàn phát ra âm thanh, thể hiện cuối cùng cô cũng phát hiện sự tồn tại của người khác.
Cô không thể tưởng tượng nổi dụi dụi đôi mắt, lại dụi dụi, giống như bây giờ mới xác định người trước mắt "hình như" là hàng thật, cô vội vã khoa tay múa chân ra dấu ——
"Hừ." Rốt cuộc cũng phát hiện ra sự tồn tại của hắn rồi sao?
"…" Này này, đột nhiên có loại cảm giác kiêu ngạo này là sao? Hơn nữa người này tại sao lại chạy đến nơi này?!
"Đến đưa ngươi trở về."
"Nghỉ phép của ngươi kết thúc."
"Ý của ngươi là…" Amya nguy hiểm nheo đôi mắt lại: "Lời của ta nói không được tính à?"
"…" Bênh chó điên ẩn nấp mười năm trong cơ thể người này rốt cuộc cũng phát tác hay sao? Tại sao gặp ai cũng cắn vậy? Nhưng mà… Cô nhịn! Lúc trước nhiều chuyện như vậy cũng chịu đựng được, tội gì vì vậy mà trở mặtvới hắn, cô hít một hơi thật sâu, lựa chọn tạm thời thỏa hiệp.
Sắc mặt Amya hơi hòa hoãn một chút, ngay sau đó ngạo mạn nâng cằm với cô: "Tới đây, đi theo ta."
"Đừng để cho ta phải nói lần thứ hai."
"…" Mạc Vong bày tỏ chính mình thật sư rất muốn trở mặt với người này, nhưng mà nơi này cuối cùng cũng là nhà của chú Jess, thật sự ở nơi này trở mặt rất có thể sẽ mang đến phiền toái đến cho họ, hơn nữa, mang về cũng chỉ mấy bộ quần áo để tắn rửa, sau này nhờ người nào được nghỉ phép mang về giúp cô là được.
Nghĩ đến đây, cô gật đầu.
Cô nói xong, đang định đẩy tấm che quầy để đi ra ngoài lại bị thiếu niên đứng bên cạnh kéo cổ tay lại.
"Phàm Tái Nhĩ, thật sự không có chuyện gì sao?" Mặc dù là lần đầu tiên đối mặt với đại nhân vật thế này, cũng đại khái đoán được thân phận của đối phương, trong lòng khá là sợ hãi, nhưng Lohr rất rõ ràng mặc dù cô bé trước mắt không có quan hệ máu mủ nhưng thật sự là người nhà của mình, hắn không thể trơ mắt nhìn cô lâm vào nguy hiểm nhưng cái gì cũng không làm.
—— Mặc dù có thể cái gì hắn cũng làm không được.
Khóe mắt cô liếc nhìn thấy nét mặt người nào đó trong nháy mắt "Lại muốn phát bệnh", nhất thời trong lòng căng thẳng, cô cảm thấy rất may mắn là bây giờ bác Tạp Toa không có ở đây, bởi vì bà thật sự có thể làm ra chuyện ngăn trước mặt mình. Cô nhẹ nhàng thoát khỏi tay của thiếu niên, mỉm cười, lắc đầu.
Vẻ mặt tên kia có hơi hòa hoãn… Rốt cuộc là tự kỷ đế mức nào?!
"Nhưng…"
Làm ơn, đừng làm rối rắm thêm nữa, nếu không theo như trực giác của cô thật sẽ có việc đó, a a a!
"… Ta biết rồi."
Mạc Vong thở phào nhẹ nhõm, gật đầu một cái sau đó đi ra ngoài, còn chưa đi được mấy bước đã bị người khác bắt được cổ tay của cô, kéo mạnh.
Cứ như vậy, trước mắt bao người cô bị người nào đó kéo một mạch đến xe ngựa.
Ở đó dưới những đôi mắt sáng ngời đang nhìn soi mói, cô chảy hết mồ hôi lạnh. Hình như… Đại khái… Cô đã đem phiền phức đến cho nhà chú Jess? Cứu mạng!!! Cho nên mới nói, rốt cuộc người này tới đây làm gì? Đặc biệt tới cửa quấy rối hay sao? Này!!!
"Nét mặt người kia rất bất mãn là có chuyện gì xảy ra?" Amya "Đắc thắng trở về", khẽ xì một tiếng, bưng hồng trà trong xe ngựa lên, dưới kỹ thuật lái vô cùng tài tình của phu xe, mặt chén phẳng lặng không hề khác thường. Mà ngay cả người ngồi ở trong xe cũng gần như không cảm thấy rõ ràng sự chuyển động.
"…" Mạc Vong vô lực khoa tay múa chân.
"Hả?"
"Biết là tốt rồi."
"…" Hắn thật đúng là có thể diện.
"Đối mặt với chủ nhân khẳng khái lại thân thiết như ta vậy, chẳng lẽ ngươi không nên dâng hiến toàn bộ lòng trung thành hay sao?"
"…" Hả?
"Tháng sau, tháng sau sau nữa… Hủy bỏ nghỉ phép của sáu tháng sau."
"Đổi thành tiền công sáu tháng này gấp ba."
"…" Đây coi như là dùng lợi bức dụ (dụ dỗ, ép buộc) hay sao?
"Còn nữa…" Amya hơi nhíu nâng chân mày, đột nhiên vươn tay, nhanh chóng gỡ ruy băng trên đầu cô ra, hắn nhớ rất rõ ràng cô chưa bao giờ sử dụng những thứ như thế này, hơn nữa nó còn rất mới, lúc tới vừa nhìn đã hiểu ngay. Cho dù không phải, những thứ bị bàn tay bẩn thỉu chạm qua cũng không cần thiết tồn tại: "Không được mang những vật bẩn thỉu như thế này vào nhà ta."
“…" Cách nói thật là quá đáng?[nammoi][diendanlequydon]
Cô chưa kịp khoa tay múa chân xong, đột nhiên nhìn thấy Amya ném vật cầm trong tay ra ngoài xe.
"…" Mạc Vong không chút nghĩ ngợi đã nhảy người lên, chuẩn bị mở cửa xe nhảy xuống nhặt về lại bị người khác kéo lại tay.
Buông ra! —— Sau khi tránh thoát không có kết quả, cô dùng ánh mắt tức giận truyền lại tin tức như vậy.
Hắn làm như không thấy chỉ cười lạnh tiếp tục nói: "Loại bình dân thấp hèn giống như vậy cũng không nên có tiếp xúc không cần thiết."
"Ta đã hỏi Cáp Lệ rồi, bọn họ cũng không phải là người nhà thật sự của ngươi."
"Lấy thân phận của bọn họ chỉ có thể sinh sống ở cái loại địa phương đó thôi. Hạ đẳng, ồn ào, không có giáo dưỡng, bẩn thỉu, quả thật so con muỗi hay con kiến hôi còn muốn làm người khác…"
"Chát!"
Một tiếng vang thanh thúy cắt đứt lời Amya nói.
Hắn không thể tin nổi che má trái của mình, nhìn về phía cô gái đang vô cùng tức giận—— Cô dám đánh hắn?
Mà cô lại còn có thể bật cười, tránh thoát khỏi tay của hắn, chậm rãi khoa tay múa chân —— nói xin lỗi!
Hắn có thể trách mắng cô, khi dễ cô, tha hồ sai bảo cô, bởi vì bản thân cô có mục đích mới đến gần, từ lâu đã làm xong công tác tư tưởng chấp nhận tất cả, cũng nguyện ý nhẫn nại, vì đạt được mong ước mà trả giá cao.
Nhưng mà chuyện này không có nghĩa là cô có thể trơ mắt nhìn hắn nhục mạ ân nhân của mình.
Người một nhà đó, có vàng tâm hồn xinh đẹp sáng rỡ như vàng, không hề có khúc mắc chịu chứa chấp người không có nhà, không biết đi đâu về như cô, cho côcơm ăn, cho cô quần áo mặc, cho cô phòng để ở, thậm chí dù cuộc sống bên ngoài còn khó khăn cũng vẫn cung dưỡng cô mà không cần báo đáp.
Người như vậy, tuyệt đối không hề hạ đẳng, tuyệt đối không bẩn thỉu.
Linh hồn của bọn họ so với người khác còn cao quý hơn nhiều!
Đối với một người ngay cả anh trai ruột cũng có thể xuống tay như hắn không có tư cách nhục mạ bọn họ!
"Ngươi…"
"Chát!"
Cô đưa tay qua, tát mạnh vào miệng đối phương.
"Ngươi lại dám…”
"Chát!"
"Làm sao ngươi dám…"
Tức giận lên đến đỉnh đầu, cô dứt khoát cầm điểm tâm và hồng trà lên, cầm cái khay bằng bạc lên đánh xuống người nào đó.
Xe ngựa chẳng biết lúc nào đã ngừng lại, phu xe hiểu sâu sắc đạo lý "Bo bo giữ mình" nhảy xuống xe, lặng lẽ chạy đến bên cạnh, ngoan ngoãn chờ đợi.
Hoàn toàn không có ai ngăn cản, Mạc Vong càng đánh càng thuận tay, mà Amya quả thực khổ không thể tả, thân thể hắn không coi là cường tráng, mặc dù cố gắng muốn đuổi kịp anh trai nhưng cuối cùng vẫnđều thất bại. Trải qua nhiều năm rèn luyện, mặc dù thân thể của hắn không tệ nhưng cuối cùng cũng không thể cùng Esther đi trên một con đường. Ngược lại tương tự với Greens đều là người sử dụng ma pháp chiến đấu điển hình. Dĩ nhiên, cũng không phải thân thể người sau không tốt, mà là cảm thấy phương thức chiến đấu đổ môi hôi quá không ưu nhã.
Mọi người đều biết, bình thường những người pháp sư như vậy không được để người khác đến gần nếu không "Phải chết là chuyện không thể nghi ngờ".
Mà Ma vương bệ hạ không thể nghi ngờ là sự tồn tại biến thái, ma lực khổng lồ, trừ lần đó ra còn gia tăng lực lượng cận chiến, nhanh nhẹn và sức lực, mặc dù chỉ là sơ cấp nhưng muốn đánh tơi bời một người thanh niên bình thường tuyệt đối không thành vấn đề. Phải biết rằng nếu không phải lần trước Mạc Vong sợ bại lộ không dám đánh lại, làm saoAmya có thể bóp bầm tím tay cô mà sẽ sớm bị đánh đến gần chết có biết không? Nhưng mà có một câu nói rất hay "Thù không phải là không báo mà thời điểm chưa đến”, nhìn đi hiện tại đã đến lúc rồi?
Dĩ nhiên, lúc đánh được một nửa, thật ra Mạc Vong cũng đã khôi phục lý trí, nhưng mà… Nghĩ đến chuyện sau này chắc chắc sẽ là bi kịch, cô cảm thấy mình phải chiếm nhiều lợi ích một chút, cũng cố gắng kiên trì sau đó mới thở hơi hổn hển ngừng lại.
Amya hoàn toàn bị đánh ngã trong xe ngựa gần như là trợn mắt há mồm, ngẩng đầu nhìn cô chăm chú, cho tới lúc này hắn cũng vẫn chưa hiểu vì sao cô lại có lá gan lớn như vậy. Ngay sau đó, hắn nhìn thấy cô một cước dẫm lên ngực hắn, khí thế mạnh mẽ, lại hoa tay múa chân ——
Trái tim Amya nhanh chóng bắt đầu đập mạnh, chẳng biết tại sao, vào giờ phút này, hắn cảm thấy trên người cô có một loại khí thế vô cùng nghiêm nghị, đây là loại khí thế hắn chưa bao giờ nhìn thấy và cảm nhận được, vừa mới lạ lại có chút khiến người ta sợ hãi. Cho dù là anh trai hắn được gọi là “Thiên hạ đệ nhất” cũng chưa bao giờ tản mát ra loại khí thế này, đây rốt cuộc là… Đây rốt cuộc là…
Nhưng lại làm cho người ta kìm lòng không được muốn phục tùng, muốn quỳ lạy.
"Thình thịch! Thình thịch!"
Trái tim đập nhanh hơn, hình như máu cung cấp cho não không đủ, khuôn mặt cũng nóng lên, hai tai vang lên tiếng ong ong.
Trong mắt… Chỉ nhìn thấy cô.
Dưới tình huống hình như tỉnh táo này, Amya ma xui quỷ khiến mở miệng: "Được, ta nói xin lỗi."
"…" Mạc Vong lại ngây dại, rất dễ nhận thấy, cô không ngờ người này còn biết nói xin lỗi, chuyện này làm cô sửng sốt, một lúc lâu sau mới phản ứng được.
"…" Một khi nói ra khỏi miệng, sau đó hình như cũng không quá khó để nói ra khỏi miệng như trong tưởng tượng, Amya có chút khó chịu nghiêng đầu sang chỗ khác: "Vừa rồi ta đã nói những lời không cẩn thận, ta xin lỗi người nhà của ngươi.”
Mạc Vong lại sửng sốt.
Trong chốc lát, cô mở to hai mắt, lặng lẽ thu chân từ trên ngực người nào đó lại, ngồi chồm hổm, gần như nước mắt rơi đầy mặt, chăm chú nhìn người bị cô đánh vô cùng đáng thương, âm thầm suy tư —— hiện tại nhận sai có còn kịp hay không?
Không, dù có thế nào đi nữa. trước tiên phải đỡ hắn dậy đã!
Nghĩ như thế, cô vươn hai tay chậm rãi bế người đang nằm trên mặt đất lên, để tránh bị ngã, động tác của cô quả thực vô cùng cẩn thận.
Mặc kệ động tác đó, Amya nhìn chăm chú vẻ mặt tập trung của cô, chẳng biết tại sao nhịp tim đang dần dần lắng xuống lại đập kịch liệt, ánh mắt của hắn lướt qua hàng mi dài dày của cô đi xuống lỗ mũi xinh xắn đến đôi môi phấn nộn, hình như bởi vì trong lòng đang rối rắm, cô khẽ cắn môi làm nó hơi đỏ ửng.
Có chút muốn…
Bàn tay không bị khống chế vươn ra, nắm được cằm của cô, khép hờ đôi mắt, nhanh chóng tới gần.
Trong lòng Mạc Vong còn có mấy phần cảnh giác, nghĩ là người khác muốn đánh lại, vội vàng giơ tay chuẩn bị tư thế phòng ngự tốt nhất, nhưng đúng lúc này, một cảm xúc ấm áp rơi trên khóe môi của cô
"Chát!!!"
Sau vài giây, cô nhìn chăm chú vào bàn tay của mình, lại nhìn khuôn mặt bị cô in dấu bàn tay đỏ ửng, không chút nghĩ ngợi lại giơ tay lên.
Khốn kiếp!
Biến thái!!
Sắc lang!!!
Vô sỉ!!!!
Lần này, Amya không có dánh lại
Hắn sợ ngây người khi ý thức được mình đã làm chuyện lỗ mãng gì.
Không, không phải chỉ là lỗ mãng mà thôi, quả thật…
Hắn hít một hơi thật sâu, bắt lấy tay của cô gái đang tức giận làm mặt đỏ bừng, nghiêm túc nói: "Ta sẽ phụ trách."
"Chát!!!!!"
Ai muốn loại sắc quỷ không biết xấu hổ, hèn hạ, hạ lưu này phụ trách chứ? Này!!![nammoi][diendanlequydon]