Lăng Cửu Tiêu niệm xong thì chuyển tầm mắt rơi về phía trước.
Chỉ thấy cửa lớn rắn chắc của bách chiến hầu phủ từ từ mà mở ra và có một lão trượng vội vã chạy tới.
Một thân áo bào màu đậm chừng sáu mươi, cước bộ bay nhanh nhưng hơi thở trầm ổn, hiển nhiên là người tập võ.
Phía sau còn có mấy người thị nữ cùng nô bộc đi theo mà đến, tất cả đều thần sắc cung kính.
Đoàn người lấy lão trượng cầm đầu một mực cung kính mà đối Lăng Cửu Tiêu vấn an: "Tham kiến thiếu gia!"
Lăng Cửu Tiêu vừa cười vừa nói: "Đều là người trong nhà... Không cần đa lễ."
Ăn nói rõ ràng cùng giở tay giở chân đầy rẫy uy nghiêm của cấp trên, làm cho lão trượng càng thêm tin tưởng thiếu gia là khôi phục lại nên nhất thời mừng rỡ!
Lăng Cửu Tiêu bước vào hầu phủ, nói: "Đi vào nói chuyện."
Lão trượng đáp: “Vâng, thiếu gia.”
Lăng Cửu Tiêu ngồi ở chủ vị trong phòng sảnh hầu phủ cùng Lăng Uyên đứng ở bên cạnh, thị nữ dâng trà lui ra, còn lại nô bộc giữ ở ngoài cửa, trong phòng lưu lại một người lão trượng yên lặng chờ phân phó.
Lăng Cửu Tiêu nhấp một ngụm nước trà, nói: "Quản gia, lúc trước ta để cho Lăng lão mang cho ngươi, thế nhưng nhận được?"
"Thiếu gia dặn dò, lão nô đã chuẩn bị thỏa đáng."
Lão trượng nói xong thì đem một quyển sách trình lên... Danh sách nhân viên, sổ sách xưa nay, cái gì cần có đều có.
Lăng Cửu Tiêu lật xem thì thần sắc bất động, thẳng đến nửa ngày qua đi mới xem lướt qua hoàn tất và bất đắc dĩ cười: "Quản gia, tình huống hầu phủ hiện tại thực sự hỏng bét như vậy?"
Quản gia cười khổ trả lời: "Thiếu gia... Từ khi lão gia mất tích sau đó thì hầu phủ liền càng ngày càng tệ. Nếu không có nội tình thâm hậu lúc trước thì có thể ngay cả quy cách vương hầu đều không thể bảo trụ."
Thời điểm bách chiến hầu còn đang ở hầu phủ thì cố nhiên là phát triển không ngừng, nhưng mà bách chiến hầu không có ở đây, sống chết không rõ... Tường ngã người đẩy chính là đương nhiên.
Dù sao thì hầu phủ kinh doanh cũng không một sớm một chiều, cho dù bách chiến hầu đột nhiên trở về lại như thế nào?
Thu thập cục diện rối rắm liền cũng đủ hao tổn đi đại bộ phận tinh lực của hắn, nơi nào có thời gian truy cứu sự tình đã qua.
Dù cho thực sự nhảy ra chỗ trống thì phỏng chừng đối phương sớm đã làm tốt chuẩn bị vạn toàn nên không làm gì được.
Đây là một cái tử cục trăm lợi mà không một hại.
Lâu dài đi xuống cho dù bách chiến hầu phủ không chết cũng đều vô vọng xoay người.
Vậy thì bách chiến hầu phủ có gì sợ!
Lăng Cửu Tiêu rất có thâm ý mà nói: "Đây cũng không phải là lực lượng một hai nhà hầu phủ có thể làm được a."
Năm đó danh tiếng bách chiến hầu nhất thời vô lượng, có thể nói là người chí cường ở giữa các vương hầu nên cơ nghiệp hắn thành lập làm sao có thể bị một hai nhà hầu phủ cho đẩy ngã?
Nghĩ đến nhân số tham dự bên trong một trăm lẻ tám vương hầu hẳn là không ít đi.
Lăng Cửu Tiêu hít một hơi, vỗ vỗ quyển sách như núi nhỏ: "Mà thôi... Một khoản sổ sách này cuối cùng có một ngày ta sẽ từng cái thanh toán."
Ngay sau đó thì Lăng Cửu Tiêu vung tay lên ra lệnh: "Phàm là nhân vật khả nghi danh sách nhắc tới thì cho thay đổi toàn bộ, thà rằng giết sai, không thể buông tha!"
Sắc mặt quản gia đại biến: "Thiếu gia, trăm triệu không thể a, trên dưới hầu phủ bao gồm người ở bên ngoài gia viên tổng số hơn một nghìn, nhưng mà tên trên sổ ghi ít mấy trăm, thoáng cái thay đổi toàn bộ thì sợ rằng toàn bộ hầu phủ đều có thể rơi vào trạng thái tê liệt."
Lăng Uyên khuyên nhủ: "Đúng vậy, thiếu gia, cách làm như thế quá kích, bất lợi cho hầu phủ yên ổn."
Lăng Cửu Tiêu kiên quyết: "Quá kích? Có lẽ vậy... Bất quá ý ta đã quyết! Đại biểu bách chiến hầu phủ là Lăng gia ta, không đem những thứ người ngoài bày ra cái đinh này cho rút thì ta ăn ngủ không yên! Ăn trộm đông đảo thì gia nghiệp như thế nào phát triển, nhà đều trị không hết, còn nói thế nào quật khởi!"
Lăng Cửu Tiêu cười nói: "Hơn nữa nói đến quá kích... Thủ đoạn của cha ta có thể càng thêm thiết huyết một chút đi, cùng hắn so sánh thì quả thực gặp sư phụ. Chẳng lẽ không phải sao?"
Quản gia cùng Lăng Uyên thấy được dáng tươi cười hiện lên lướt qua một cái thị huyết thì trong lòng rùng mình, phảng phất nhìn thấy cảnh tượng bách chiến hầu tọa trấn hầu phủ.
Quản gia than một tiếng, nói: "Thiếu gia giáo huấn chí phải... Ai, là ta già rồi nên làm việc không bằng khi trước có chút bốc đồng."
Lăng Cửu Tiêu ánh mắt sáng ngời, khí phách hăng hái. "Quản gia đi theo Lăng gia ta hai đời nên có thể nói là lão nhân của hầu phủ, vẫn trung thành và tận tâm. Trước đây làm việc nghiêm khắc, nói một không hai. Sở dĩ phong mang nội liễm, chịu nhục, nơm nớp lo sợ, là vì bảo trụ hầu phủ an ổn... Nhưng mà hiện tại không cần phải như vậy. Hầu phủ chỉnh đốn rồi thì Lăng Cửu Tiêu ta sẽ tiếp quản toàn bộ, đem bách chiến hầu phủ một lần nữa mang lên đỉnh phong!"
Nhất cử nhất động đúng là mơ hồ trùng hợp cùng bách chiến hầu lúc còn trẻ!
Quản gia kích động không thôi, lệ nóng doanh tròng. "Thiếu gia!"
Lăng Cửu Tiêu trầm giọng nói: "Trước mắt mà nói thì làm được trình độ này liền không sai biệt lắm... Bước tiếp theo là đi làm như thế nào, đợi chỉnh đốn hoàn tất thì ta tự có chủ trương!"
Quản gia vội vàng đáp ứng: "Vâng, thiếu gia!"
Lăng Cửu Tiêu giọng điệu thay đổi. "Mặt khác thì sắc trời sáng choang mà cửa lớn hầu phủ lại đóng chặt, chẳng lẽ là có cái lý do gì khó nói?"
"Thiếu gia, đây là...."
Quản gia mặt lộ vẻ xấu hổ, muốn nói lại thôi.
Lăng Cửu Tiêu giọng nói kiên quyết, sát phạt quyết đoán! "Không ngoài là một phần đồ vật không có mắt sao?... Tốt, ta rõ rồi, việc kế tiếp ta sẽ cho cái thời gian cùng nhau giải quyết. Nhớ kỹ, sau này cửa lớn bách chiến hầu phủ thủy chung rộng mở, bất luận người đến là ai, nếu không phải khách nhân thì cùng coi là địch nhân!"
Tinh thần Quản gia trở nên rung lên! "Lão nô lĩnh mệnh!"
Lăng Cửu Tiêu sau cùng căn dặn khiến cho thân hổ quản gia chấn động! "Đi xuống làm việc đi... Đúng rồi, nếu như gặp được thề sống chết không theo, như vậy đưa hắn đoạn đường, có thể giết."
Bất quá quản gia lúc này không nói gì mà trầm mặc ôm quyền, đồng thời trong mắt hiện lên một tia sắc bén ngày xưa.
Quản gia lui ra thì Lăng Uyên nghi hoặc hỏi: "Thiếu gia, mới vừa hồi phủ liền tẩy trừ thế lực... Có thể hay không không tốt lắm?"
Hắn ngược lại không phải là phản đối thay đổi nhân viên, chỉ là đại biểu hầu phủ, là một phương thế lực.
Muốn vận hành thì yêu cầu rất nhiều nhân viên tham dự ở bên trong.
Danh nghĩa linh điền, cửa hàng hoàng đô, đất phong thế lực các loại... Cũng không phải là một người là có thể để cho chúng nó hoạt động.
Hiện tại Lăng Cửu Tiêu cơ hồ là một lần thanh tẩy lớn, vạn nhất ngay thời kì giáp vụ thì chẳng phải là gài bẫy chính mình?
Lăng Cửu Tiêu nhẹ cười nói: "Lăng lão, chẳng lẽ ta cái gì cũng không làm, cái đinh chôn ở hầu phủ cũng sẽ không gây trở ngại ta làm việc sao?"
Lăng Uyên nháy mắt bừng tỉnh.
Lăng Cửu Tiêu sái nhiên cười, nói: "Đã như vậy thì chúng ta không bằng chủ động xuất kích, trước tiên phá cuộc, làm cho đối phương vô kế khả thi! Hơn nữa thiên hồn ta thức tỉnh, thiên phú hiển hiện nên rất nhiều thế lực sợ ném chuột vở đồ, chính là thời cơ chúng ta thở dốc cùng phản kích rất tốt. Cơ hội như vậy, nhưng chỉ lần này thôi! Vạn nhất không nhân cơ hội phản giết bằng được, ta còn là Lăng Cửu Tiêu sao?"
Lăng Uyên mong đợi đầy cõi lòng mà nói: "Thiên hồn thiếu gia thức tỉnh... Ta tin tưởng ở dưới sự hướng dẫn của thiếu gia thì hầu phủ chung quy sẽ nỡ rộ không thua hào quang năm đó."
"Đây là đương nhiên... Một mạch bách chiến hầu luôn luôn đều là nhiệt nóng. Đáng tiếc đã yên lặng mười năm nên không ít bọn đạo chích đều quên nhiệt độ nóng hổi đến tột cùng là cái tư vị gì. Kế tiếp ta sẽ cho bọn họ một lần nữa nhớ tới kinh khủng của bách chiến hầu phủ."
Lăng Cửu Tiêu nói xong thì bàn tay phát lực làm chén trà lúc trước bị hắn thưởng thức chợt nát bấy!
Dáng vẻ Lăng Cửu Tiêu như là nhớ tới cái gì, giương mắt nói: "Được rồi, Lăng lão, ta còn có một chuyện muốn ngươi hỗ trợ một chút."
Trong điện đường xa hoa có một thiếu niên áo bào tím cau mày hỏi: "Nga? Ngươi nói Lăng Cửu Tiêu trở lại hầu phủ, trước tiên liền tiến hành tẩy trừ lớn rồi? Đây thật không phải là đang cùng ta nói giỡn?"
Thiếu niên có mặt như quan ngọc, một viên lệ nốt ruồi bên khóe mắt phượng, khí thế mười phần!
Một thám tử thân áo đen quỳ trả lời: "Đúng vậy chủ tử, thuộc hạ xếp ở gần bách chiến hầu phủ là bẩm báo như vậy."
Thiếu niên áo bào tím hờ hững cười nói: "Lăng Cửu Tiêu sao? Ngược lại có quyết đoán... Đại tẩy trừ a, ta cũng muốn nhìn, tại đây lúc sau thì bách chiến hầu phủ vận chuyển như thế nào!"
Vốn đang đối Lăng Cửu Tiêu này ôm vài phần kiêng kỵ... Dù sao vô luận đánh bại Bạch Song Kiếm hoặc là trong vòng mấy tháng tu thành huyết thuật, tạo ra huyết hải thì đều đáng giá lưu ý một phen.
Hiện tại xem ra hay vẫn còn là quá lo lắng.
Người sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn bực này thì căn bản không cần lưu ý!
Thiên phú tạm được thì thế nào?
Nước xa không cứu được lửa gần!
Chờ Lăng Cửu Tiêu đạt được tu vi thì phỏng chừng bách chiến hầu phủ đã không còn.
Thiếu niên áo bào tím nhìn về phía ngoài cửa sổ, tâm tình thật tốt. "Huống chi... Hắn có thể hay không sống đến một ngày tu vi đại thành"
……
Giữa giáo trường
Một đạo thân ảnh uyển chuyển hướng về phía người gỗ ra tay liên tục.
Dung nhan của nàng không kém, tuy không phải tuyệt sắc, nhưng lại tú sắc động lòng người, nhất là một đôi mắt to ngập nước mà lại mang theo một cái chuyên chú giống như có thể nói chuyện.
“Phanh!”
Nương theo quần áo màu vàng vũ động thì người gỗ lên tiếng trả lời mà nứt ra!
Miệng thiếu nữ mắt to khẽ nhếch, thở dốc liên tục, bộ ngực phập phồng nổi lên bất định, mồ hôi thơm đầm đìa.
Vừa lúc nắng gắt như lửa nên mồ hôi làm cho ánh mắt càng thêm thấu triệt, nếu là tới gần một ít, có lẽ liền áo lót bên người là một cái hoa gì đều có thể rõ mồn một.
Thiếu nữ mắt to tiếp nhận khăn tay đối thị nữ hồi bẩm tin tức cảm thấy ngoài ý muốn: "Lăng Cửu Tiêu trở về hoàng đô liền chỉnh đốn hầu phủ?"
Đây cũng không phải là cái quyết định gì tốt.
Hầu phủ trọng yếu, nhưng mà vạn nhất thất lợi ở võ viện thì giống như giữ không nổi bách chiến hầu phủ.
Cho nên Lăng Cửu Tiêu phải làm nhất hay vẫn còn là ứng đối võ viện!
Trăm triệu không nghĩ tới hắn nhặt hạt mè mà ném dưa hấu, nặng nhẹ chủ yếu và thứ yếu đều không phân rõ.
"Phải biết rằng nhận được mời cùng nhập học võ viện chính là hai chuyện khác nhau a." Thiếu nữ mắt to lẩm bẩm rồi ném khăn tay, lại ở giáo trường khổ tu.
……
Thiên thủy hầu phủ.
Trong hậu viện có một thanh y thiếu niên đang cuồng vũ trường kiếm!
Ngũ quan thiếu niên tuấn dật, thần sắc chăm chú, mặt mày uy nghiêm cùng tồn tại tính trẻ con, cho dù vóc người thon dài cũng không khó coi, hắn nhiều nhất mười hai mười ba tuổi.
Nhưng mà mắt thiếu niên sáng như đuốc, khí tức mạnh, lại là một người võ sĩ! Hơn nữa còn không phải là pháp thể mới thành lập đơn giản như vậy, chí ít ở vào tầng thứ ba!
Một người một kiếm, thế như chẻ tre, bỗng nhiên hướng hơn mười người giả phía trước mạnh mẽ mà tấn công đi!
“Hưu!”
“Hưu!”
“Hưu!”
……
Trường kiếm xé gió nối liền không dứt.
Từng chiêu từng thức giống linh xà xuất động, trong nháy mắt đã đem từng cái người giả xuyên thủng.
Từng chiêu trí mạng, toàn bộ là tử huyệt trên cơ thể người!