Giữa lúc đang đắm đuối trong men tình thì cây trường cầm úp trên giường trúc đột ngột phát ra tiếng kêu “tinh”.
“ Ôi trời!” giật mình bừng tỉnh, Lạc Tề sợ hãi thất thần bước ra từ giấc mộng say sưa, nàng thấy toàn thân đổ mồ hôi lạnh toát.
Hai…hai người họ vừa làm gì vậy?
Lạc Tề vội vã đẩy Trọng Uyên ra, ngồi bật dậy trên chiếc ghế trúc cố gắng
trấn tĩnh lại hồn phách đang tứ tán phương nào. Nàng quay lưng lại Trọng Uyên hồi lâu trong khi mặt mũi đỏ bừng.
Không một tiếng nói.
Trọng Uyên gượng cười. Chàng chưa kịp mở lời định phá vỡ sự im lặng sượng
sung, Lạc Tề đã vội nói: “ Thứ lỗi… Xem ra chắc chắn ta không nên đến
đây lúc khuya khoắt”.
Nụ cười trên môi Trọng Uyên tắt ngấm. Từ từ ngồi dậy chàng chỉ đáp:” Vậy có chuyện gì để mai hãy nói”.
“ Cũng được!”
Vừa dứt khoát thốt ra câu trả lời, Lạc Tề bỗng thấy hối hận quá.
Trọng Uyên đã đứng lên bước tới, giữ nàng lại, làm nàng không kịp chạy trốn.
Chàng tiện tay mở dây buộc chiếc đàn của nàng, trong thâm tâm cứ băn khoăn
tại sao nàng đi đâu cũng vác theo cây đàn nặng nề ấy, nhưng rồi vẫn dịu
dàng nói: “ Ngủ đi thôi, coi như chút chuyện ta muốn làm cũng đã làm ban nãy rồi”.
Đến khi Lạc Tề mơ màng nằm xuống, nàng vẫn đoán già
đoán non xem sự vâng lời của mình ở đâu ra vậy nhỉ. Theo lý mà nói cái
thì tính nết không sợ trời không sợ đất của nàng hẳn chỉ có thể bị chi
phối bởi điểm yếu là Phượng tộc.
Lạc Tề tự suy diễn: Cơ sự bây
giờ có thể hiểu thế này. Trọng Uyên biết được bí mật của nàng, nên chàng lấy đó làm cớ để buộc nàng nhận lời thành thân. Nhưng nàng một lòng vì
Phượng tộc, đành tạm thời nhịn nhục. Vì thế chuyện ngả trong vòng tay
chàng chẳng qua chỉ là khổ nhục kế tạm thời mà thôi. May mà cũng chưa
xảy ra chuyện đó, không thì mất cả chì lẫn chài.
Nghĩ như vậy, nghĩa khí hào hiệp trong nàng bỗng dâng lên, nàng bình tĩnh chìm vào giấc ngủ.
Trọng Uyên không nhắm mắt ngay. Chàng yên lặng ngắm nhìn Lạc Tề không chớp mắt.
Thời gian thoi đưa, năm nào chàng hãy còn đứng trong ngũ vị Thiên Đế. Nàng
là Cửu Thiên Huyền Nữ kiêu kỳ ngạo nghễ, đứng trên mây xanh, xuân phong
đắc ý bao phần.
Mà giờ đây, lại là làm lại từ đầu.
Ôm chặt lấy Lạc Tề, chàng trằn trọc suốt đêm ấy.
Bình minh vừa hé, Lạc Tề đã thức giấc,. Nàng mang chiếc ghế nhỏ tới ngồi bên Trọng Uyên. Một hũ rượu Chân Tâm tửu trong nháy mắt đã hiện ra trên tay nàng rồi được đặt ngay ngắn bên cạnh. Thuận tay cầm chiếc gương ở đầu
giường lên nàng bắt đầu tỉ mỉ ngắm nghía. Khóa chốt đồng, mặt rồng, tay
cầm khắc họa chạm ngọc, mặt gương sáng không vẩn bụi, lờ mờ tỏa ra,một
luồng sáng. Mới nhìn qua đã biết đây không phải là vật tầm thường.
Đương lúc nàng loay hoay tìm hiểu tường tận thứ bảo bối đã phát hiện ra tung tích của mình, thì chợt bị một bàn tay nắm lấy.
Trọng Uyên đứng dậy, bất ngờ giật lấy gương mang đi, rồi vật thần kỳ đột ngột biến mất trong tay chàng. Thấy Lạc Tề đang trề môi tỏ vẻ thất vọng,
chàng phân bua: “ Nàng không được xem cái này, xem nhiều là sẽ trở nên
xấu xí đó”.
“Ơ!”
Lạc Tề chưa kịp nói gì thêm, Trọng Uyên
đã bước ra cửa. Rừng trúc xanh, hồ nước trong. Trọng Uyên đứng đó tựa
mình vào vách đá, người và cảnh quả là đẹp đẽ vô biên.
Gạt đi
chuyện bực mình bị chàng thu mất chiếc gương thần vừa rồi, nàng gọi với
theo: “ Chàng còn nhớ không, chuyện hôm qua ta có mời chàng uống rượu
đó?”
“ Vô duyên vô cớ mời ta uống rượu làm gì?”
“ Đương
nhiên là cùng chàng đối ẩm đàm đạo rồi.” Lạc Tề bỗng tự giật mình, nét
mặt sượng sùng khi nói ra những lời dối lòng: “ Cũng để bồi đắp tình cảm nữa”.
Trọng Uyên cười nhẹ nhõm khi hiểu ra cơ sự. Chàng ngồi xuống đất, trong khi đó Lạc Tề tức khắc lôi bình rượu ra.
Chỉ thấy tay chàng vừa phất nhẹ, trong nháy mắt đã có hai ly rượu đặt ngay ngắn giữa hai người.
“ Chàng, chàng uống trước đi…” Giành phần rót cho Trọng Uyên trước, Lạc
Tề nhìn chàng cười ngọt ngào, thiếu chút nữa là rót nhầm vào tay người
ta.
Cũng đáp lại bằng một nụ cười, chàng chẳng hề từ chối chỉ hỏi nàng: “ Đã là đối ẩm, phải là hai người nâng chén mới trọn hứng chứ?”
“ Sáng sớm chưa có gì vào bụng, ta không quen như vậy. Chàng nếm trước
đi, ta phải lót dạ một chút đã”. Lấy miếng lương khô còn lại trong túi
ra, nàng hí hửng cắt một miếng.
Hai mắt Lạc Tề mở to chăm chú dõi theo Trọng Uyên thong thả nâng hũ rượu lên, rồi từ tốn rót đầy chén.
Chân Tâm Tửu hương thơm nức mũi. Đợi chàng cạn chén, nàng mới thở phào
nhẹ nhõm.
“ Sao?”
“ Không tồi” Trọng Uyên nhếch môi, uống tiếp ngụm nữa, rồi nói: “ Cơm nắm của nàng nhìn cũng ngon đó”
“ Là trước khi đi mẹ ta chuẩn bị cho mà”.
Nói đến đây, Trọng Uyên bỗng cúi xuống, giằng lấy nửa miếng cơm còn lại cho ngay vào miệng, rồi nhân lúc Lạc Tề đang ngơ ngác sững sờ thì nuốt tọt
vào bụng. Ăn xonh, chàng nhăn mặt: “ Mẹ của nàng….”
“ Chàng, chàng…” Lạc Tề bực bội giận dỗi nói. Trước mặt Trọng Uyên bản thân mình lại hành động chẳng khác gì một kẻ lỗ mãng.
Trọng Uyên lại nhíu mày: “ Chẳng trách nàng gày gò vậy, ra là tài nghệ của mẹ nàng quá “ cao thủ” đó”
“ Uống tiếp đi nào! Nhiều lời quá!” Lạc Tề đanh đá lườm chàng một cái, trong khi cầm cả bình rượu ấn vào tay chàng.
Thật là chèn ép người ta quá đáng mà. Ta nhất định sẽ móc họng chàng ra, bắt chàng khai bằng hết những chuyện xấu xa, tội lỗi của mình. Để xem sau
này chàng có còn ngóc đầu lên được không?
Nhưng tiếc thay, Lạc Tề chẳng lúc nào gặp được thiên thời địa lợi.
Ví như bình rượu đó, Trọng Uyên cứ cạn hết chén này sang chén khác, mà vẫn nói cười tươi tỉnh. Sắc mặt chàng không hề thay đổi.
Chân Tâm tửu này, Cương Lương nghĩa phụ chẳng phải đã nói lẽ thường uống vào một chén là đã đủ dốc ra hết mọi nỗi niềm sâu kín sao. Chẳng lẽ rượu để quá lâu nên đã mất hết tác dụng?
Nàng bèn thăm dò: “ Nghe nói
thượng thần trên Thiên giới có không ít người thầm thương trộm nhớ. Sao
lại để mắt tới nữ nhi chốn hạ giới này?”
“ Lần đầu gặp mặt ta đã ôm lòng thương nhớ. Nàng không hiểu sao, Tề Tề?”
Trọng Uyên dõng dạc trả lời, vốn đã đắc ý cười thầm lâu rồi. Lạc Tề đâu biết
rằng, sau khi Phượng Cẩm mất đi, Thanh đế quy thuận Hoàng đế, đã quen
mượn rượu giải sầu trở thành kẻ ngàn ly không say lúc nào không biết.
Thấy Lạc Tề tò mò nâng bình Chân Tâm Tửu lên tự rót cho mình một chén, chàng cũng chỉ ngồi đó chăm chú nhìn chứ không có ý khuyên ngăn.
Nàng vừa nhấp một ngụm thì hai má đã nóng rực, mắt hoa chếnh choáng.
Lạc Tề chới với đưa tay bám vào không trung, rờ rẫm sau lưng một lúc, khiến Trọng Uyên không nén nổi tò mò: “ Trường Cầm?”. “ Vâng”, Lạc Tề gục vào cổ chàng, miệng lầm bầm: “ Sư phụ…sư phụ…bao giờ người mới tới?”
Trọng Uyên nheo mắt, tức khắc hít một hơi dài rồi nói “ Sư phụ? Y là ai? Làm sao nàng quen y?”
“ Sư phụ…sư phụ…”
Dao Sơn hoa nở hoa tàn trăm nam, Dao Sơn nước non trăm kiếp đến đến đi đi,
một giấc tỉnh dậy đã trăm năm. Sư phụ vẫn chưa quay về. Lần hẹn ước này
chỉ là trong mộng. Khơi lại chuyện cũ, bụi mù ký ức tung bay, chạm tới
tận xương tủy, nào dám lãng quên.
Lạc Tề né sang một bên, sống
mũi đổ mồ hôi thoáng hương rượu. Nàng phát một cái vào ngực Trọng Uyên
rồi lớn tiếng: “ Chàng đứng hỏi ta nhiều như thế, ta không nói đâu”
Sau đó như đã trút hết giận hờn, nàng bỗng dịu dàng trở lại.