Khi bóng Cơ Thương đã biến mất ngoài cổng điện, ngài mới trầm giọng hỏi: “Phất Tức lần này hộ chủ không tốt, luận tội…”.
“Phụ vương, người lại lo chuyện này rồi!” Một giọng nói nũng nịu vọng ra từ sau bức bình phong bên cạnh, ra là Vân Ảnh đang vừa nói cười vừa vén rèm lên. Khoác áo thắm thấp thoáng bước ra, nàng ta đã cười điệu đà tới trước mặt Hiên Viên, cất giọng ngọt ngào như mật: “Tiểu nữ xin bái kiến phụ vương!”.
“Con gái, tới đây. Con lại muốn nói đỡ, xin nhẹ tội cho Phất Tức chứ gì? Ta nói cho con biết, chuyện này không thương lượng được đâu.” Hiên Viên giữ tay Vân Ảnh nói, tỏ vẻ ôn nhu hiếm thấy. Vân Ảnh vờ hờn giận, giậm chân nói: “Không được không được, nếu để chàng cưới người khác, Vân Ảnh sẽ đau buồn chết mất!”.
“Thế nếu gả con cho hắn, mai sau ta muốn xử lý hắn, chẳng phải đã có con là bùa hộ mệnh che chắn sao?” Hiên Viên nghiêm sắc mặt, sống chết không bằng lòng.
Vân Ảnh nhăn nhó, vội vã trả lời: “ Nếu con cứ muốn như vậy thì sao?”.
“Tại sao con lại cứng đầu như vậy?”
Vân Ảnh dụ giọng: “ Phụ vương, là cha không biết đấy thôi. Trăm năm trước, chẳng dễ gì mà tự nhiên Phượng Cẩm bỏ mạng, tạo cơ duyên cho con và chàng. Rồi chẳng may phong ba lại ra chia chúng con. Với chàng, con luôn một lòng một dạ”.
Hiên Viên vịn ngai vàng từ từ đứng lên, đi tới bên Vân Ảnh: “ Con nói nhiều như vậy, cũng chỉ là để xin ta miễn không trách tội hắn phải không?”.
Áo đỏ nhẹ tung bay, Vân Ảnh dựa vào Hiên Viên, vẻ vô tư nói:”Đương nhiên không phải rồi ạ. Thực sự hôm nay con gái đến đây là vì một chuyện khác”.
“Vậy thì con nói, ta nghe đây.”
Vân Ảnh đỡ Hiên Viên ngồi lại trên ngai vàng, lại tựa vào một bên thủ thỉ: “ Con gái muốn nói với phụ vương một chuyện hệ trọng lắm. Trọng Uyên có ý muốn cưới nữ nhân kia làm vợ. Con gái vì ghen tuông nghi kị mới đi dò la thân thế của ả. Nào ngờ lại phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa”.
Thấy Vân Ảnh muốn nói mà bỗng ngừng lại, Hiên Viên đua tay búng khẽ vào trán nàng ta: “Nói mau lên, đừng có úp mở nữa”.
“Phụ Vương còn nhớ câu này không? ‘Phượng trắng, phượng trắng, cửu châu bình hoang’.”
Hiên Viên vừa nghe, lập tức đã ứng đối luôn: “Trời đất không dung, sinh linh đồ thán? Ta tuy đã cho quân lính rải rác canh chừng Phượng Tộc, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới. Lẽ nào ý con là… lại chính là…?”.
“Đúng ạ, phụ vương đoán đúng đó, Cửu công chúa của Phượng tộc chính là phượng trắng được bọn họ che giấu bao năm nay.”
“Có thể chứng minh được không?” Hiên Viên vốn là người cẩn trọng vạn phần, không dễ tin ngay.
“Phượng tộc lực nữ Đỗ Trạch có thể chứng minh. Chính tai cô ta nghe phụ thân Tố Phương nói mà, còn bảo con chuyện này hoàn toàn là thực không sai một li, tuyệt đối không được lộ ra ngoài.”
Ngu xuẩn, người ta nghe rồi còn có thể giữ kín được ư?
Chuyển sắc mặt bằng một nụ cười đắn ý, Vân Ảnh nói tiếp: “Nếu phụ thân muốn xuất binh đánh Xuy Vưu, chỉ e cái mầm họa đen đủi vẫn còn đó, lại làm hỏng hết đại sự”.
Hiên Viên nghiêm mặt lạnh băng.
Nếu Lạc Tê nghe được những lời này hắn sẽ cảm thấy hai kẻ kia đúng thật là “rau nào sâu nấy”, cha sao con vậy.
Một kẻ dùng thủ đoạn một hắn đá chết hai con chim: muốn tiêu diệt Cửu Lê tộc, đồng thời trừ khử Trọng Uyên.
Kẻ còn lại dùng chiêu một mũi tên trúng hai đích: đánh lạc hướng Hiên Viên để xin nhẹ tội cho Trọng Uyên, cùng lúc loại trừ tình địch.
Có điều Lạc Tê lúc này vẫn đang nằm thiêm thiếp nơi khuê phòng ở Phượng Hoàng sơn trang. Chú nhóc Phượng Hề đang rớt nước dãi gối đầu ngủ gục trên người nàng. Sức nặng của cậu bé trĩu xuống tức thở khiến nàng cứ nhăn nhó trong mơ.
Kiều Thương rón rén tới bế Phượng Hề lên, rồi nói với Trọng Uyên khi này đang ngồi bên canh giấc cho Lạc Tê: “Bây giờ huynh vẫn chưa lên Thiên giới trình bày là sẽ bị trách tội đó”.
“Có đi thì vẫn bị trách tội thôi!” Trọng Uyên gượng cười, nghĩ tới Hương Tư bên sông Xích Thủy, lại nhìn xuống Lạc Tê đang bị lửa hận công tâm đến hoảng loạn, bất giác lắc đầu: “Không thể bảo vệ chi hai người họ là lỗi của ta”.
Khi chàng bảo Lạc Tê đi tìm Hương Tư, trong mắt chàng nàng vẫn là Phượng Cầm năm nào. Bách chiến bách thắng, trăm trận bất bại, không biết dè chừng, trên trời dưới đất tùy ý đi về. Nhưng giờ đây định thần lại chàng mới hiểu, thế là mình đã vô ý làm vỡ tấm giáp bảo vệ nàng. Dù nàng có tỉnh dậy cũng sẽ không thể sống vô tư vui vẻ như trước nữa.
Tội lỗi quá! Trọng Uyên tuy rằng có thể thấy trước ngàn năm sau ra sao, nào ngờ chuyện trước mắt lại không nhìn ra được, thực sự bất lực.
Phất tay áo đứng dậy, chàng nói với Kiều Thương: “Được rồi, huynh nói đúng. Ta vẫn cần phải đối diện với những chuyện sắp đến, trước hết cứ phải lên đó thôi”.
Kiều Thương gọi giật chàng lại: “Đúng, nhưng huynh nhớ đề phòng lục muội của ta. Nghe đâu gần đây nó qua lại rất thân thiết với thượng tiên Vân Ảnh người vẫn ái mộ say mê huynh đó”.
Thấy Trọng Uyên không có động tĩnh gì, Kiều Thương thường ngày vẫn điềm đạm là thế cũng không kìm được phải nói thêm mấy lời: “Lục muội của ta, mọi mặt đều không đến nỗi, có điều đầu óc không được mấy sáng suốt”.
Kiều Thương lo lắng dĩ nhiên là có lý. Tuy cả Phượng tộc đều giữ bí mật rất cẩn thận về thân thế của Lạc Tê, song cũng không quản được hết miệng lưỡi thế gian, càng khó chặn được những đồn đoán của người đời. Chàng và mẫu thân Tang Đễ sớm đã lo lắng nếu một ngày phụ thân Tố Phương lỡ miệng… Bản tính ông dễ yếu lòng, lại hết lòng yêu thương con cái, huynh đệ tỉ muội. Cho nên dĩ nhiên sợ nhất là ông rượu vào lời ra tiết lộ chuyện tối mật. Mấy ngày gần đây, thần trí chàng cứ bấn loạn, chỉ e lỡ có sơ xuất. Chàng sớm đã biết Đỗ Trạch không được khôn ngoan cho lắm, chỉ cầu mong đừng vì chuyện này mà làm hại đến cả Phượng tộc.
Trọng Uyên nghe nói xong tỏ vẻ đồng ý, sau đó đưa mắt nhìn Lạc Tê thêm một lần, mới cất bước về hướng Thiên giới.
Vẫn ở đại điện nơi Thiên cung, Hiên Viên nghe tin Nguyệt Hoa thượng thần đã tới, hạ lệnh cho vào. Ngài yên vị vắt tay lên trán. Hôm nay xử lý biết bao chuyện. Giờ lại còn phải lấy tinh thần đối diện với tên oan gia bói toán này nữa, quả là hơi đau đầu.
Thực ra Hiên Viên dường như đã rất lâu không gặp Trọng Uyên rồi. Từ khi chàng quy hàng sau cuộc ngũ đế phân tranh, trong thâm tâm ngài vẫn nung nấu ý nghĩ khi nào có thế ra tay đoạt mạng chàng mà tìm chưa ra nguyên cớ, nên tạm gác lại. Nhưng lần này thì khác, ngài bắt buộc phải gặp, còn phải định tội nữa. Nghĩ tới đây, lòng bỗng thấy hả hê làm sao.
Trọng Uyên ung dung bước vào cung điện vắn vẻ vàng ngọc lộng lẫy, chỉ thấy một người thoáng chút cô độc ngồi đó. Nghĩ đến thời kỳ ngũ đế, khi ấy hành cung của thần tiên còn đặt dưới hạ giới, trời đất bất phân, bất luận ở đâu cũng nhộn nhịp huyên náo. Giờ nhìn Hiên Viên thì ngược lại chẳng thấy vui vẻ gì.
Hai người nhìn nhau hồi lâu rồi Hiên Viên hắng giọng lên tiếng: “Nguyệt Hoa Phất Tức, ngươi thật là to gan lớn mật”.
Hiên Viễn cố ý dùng hai chữ “Nguyệt Hoa” để nhắc cho đối phương nhớ về thân phận của mình.
Trọng Uyên không phiền lòng vẫn thản nhiên quỳ ở đó, lễ độ: “Nguyệt Hoa bái kiến Thiên đế”.
“Ngươi biết tội của ngươi chứ?”
“Không thể khuyên hàng, Nguyệt Hoa vô dụng.” Trọng Uyên bình tĩnh trả lời, giọng nói cũng thản nhiên lạ thường, không lộ chút hoang mang. Thái độ này chẳng khác nào châm ngòi lửa giận Hiên Viên, khiến ngài cảm thấy mất mặt.
Mục đích cuối cùng của Hiên Viên là muốn sỉ nhục đối phương, tiêu diệt đối phương. Nhưng thấy Trọng Uyên tuy dã là thuộc hạ của mình mà vẫn không có vẻ gì e sợ nể nang, thật chướng mắt quá.
“Còn gì nữa?”
“Ngoài ra thì Nguyệt Hoa không biết còn có tội gì nữa?”
Hiên Viên đập bàn: “Tội tày trời của ngươi chính là biết rõ bạch phượng Lạc Tê là điềm báo xui xẻo mà vẫn bất chấp khăng khăng cầu hôn nó”.
Trọng Uyên hơi sa sầm nét mặt, quả nhiên Kiều Thương đã đoán đúng, Đỗ Trạch có đầu mà không có óc thật sự đã kể chuyện này ra với Vân Ảnh. Với tính nết của Vân Ảnh, cô ta không phanh phui chuyện này mới là lạ.
Thở dài, chàng nói: “Năm đó chuyện bạch phượng vẫn là ta tính ngài nghe theo, giờ lại lôi chuyện này ra bắt bẻ ta ư?”.
“Nếu đã như vậy, ngươi rõ ràng đã biết mà còn cố ý phạm lỗi, tội này nặng hơn một bậc.”
Vừa dứt lời, Hiên Viên đã thấy Trọng Uyên tức khắc vươn thẳng người dậy, bước hai bước lên phía trước. Hiên Viên lùi lại đề phòng, hai mắt long lên xoáy vào khuôn mặt không hề biến sắc của Trọng Uyên Thanh đế, hơi yếm thế hỏi: “Ngươi. ngươi muốn làm gì?”.
“Hiên Viên.” Trọng Uyên nghiêm nét mặt đanh thép, khác một trời một vực so với vẻ hòa nhã vui vẻ, tự tại thảnh thơi ngày trước. Khấu khí lúc này khiến cả Thiên cung đều bọ áp đảo dưới sức mạnh như vũ bão sắp ập tới. Hiên Viên dĩ nhiên là kẻ phải nhường mặt chịu trận, nên chợt hoang mang tột độ.
Hiên Viên có tài trị vì giang sơn vững mạnh, nhưng nếu nói tới một chọi một đọ sức tỉ thí thì e sẽ bại trận không còn gì chối cãi.
Thử hỏi làm sao sự tồn tại của Trọng Uyên lại không là cái gai trong mắt ngài được?
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Trọng Uyên gật đầu: “Ta biết ngài luôn đau đáu về thiên hạ, vốn là người hùng tâm tráng trí, gây ra chiến tranh ngũ đế cũng chỉ vì muốn phân giới rõ Thiên giới, nhân gian. Luận về công đức, không ai bằng ngài”.
Những lời dễ nghe này khiến Hiên Viên có phần mềm lòng, suýt chút nữa đã nở nụ cười, nhưng kịp thời kìm lại. Ngài nghiêm nét mặt tỏ vẻ cứng rắn rồi hung hãn lớn tiếng: “Ngươi, tên tướng đã bại trận hôm nay nói mấy lời này phải chăng là muốn ta tha tội?”.
“Ngài vẫn chứng nào tật nấy…” Thở dài, Trọng Uyên lại nghiêm mặt, “Năm đó nguyên cớ ta đầu hàng ngài là gì, ngài biết rõ. Không phải ta không đấu lại mà là vì ta không chọn thiên hạ. Ta chọn người ngự trị trong tim.”
“Thế thì đã sao? Ngươi đã đầu hàng, yên phận làm thuộc hạ dưới trướng ta, đương nhiên phải nghe theo lệnh, chấp nhận cho ta sai khiến. Hãy gánh lấy hình phạt đi!” Hiên Viên ngẩng cao đầu, đanh thép đe dọa.
Thời Ngũ đế còn, mỗi người cai quản một phương, phương Bắc có Thương đế Cao Dương đa sầu mềm yếu. Phía Tây có Bạch đế Thiếu Hạo thiếu niên khí vượng; Đông có Thanh đế Phục Nghi mưu lược giỏi đoán trước mọi việc; Nam có Viêm đế Y Kỳ ngang tàng hung bạo. Ở trung tâm là Thiên đế Hiên Viên vững vàng như núi.
Người này chỉ đôi lúc để lộ sự yếu hèn cảu mình trước mặt Thanh đế mưu cao tính giởi, nhiều khả năng là bởi đôi mắt ấy đã nhìn thâu hết những mưu đồ của Hiên Viên từ khi nung nấu ý định làm bá chủ thiên hạ. Bấy giờ Hiên Viên chiêu mộ binh sĩ vạn phần thận trọng, chỉ sợ bị ông tổ bói bát quái Trọng Uyên đọc trước được những ý đồ ẩn giấu, sẽ liên kết với những đế vương còn lại áp đảo mình trước.
Cho nên mỗi khi ngũ đế tụ họp, chỉ có mình Trọng Uyên dám nhìn vào mắt Hiên Viên và thường nói năng ẩn ý.
Chuyện này làm Hiên Viên lo lắng rối bời tâm can cả nghìn năm nay rồi. Cho tới khi hiện thực hóa được âm mưu chiến tranh ngũ đế, ngài mới gạt được mối lo trong lòng, ung dung đi lại khắp nơi chọn hành cung. Chỉ là từ ngày ấy, cứ nhìn thấy Trọng Uyên ngài lại có chút sợ hãi, chưa bao giờ thay đổi.