Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 119: Hiền Môn sư huynh đệ



Quốc đô Thiên Đế Thành Trung Thiên Quốc, cho dù mới là những ngày đầu thu, trong thành vẫn có trăm hoa khoe sắc, giống như thiên cung của tiên nhân cư trụ trên chín tầng trời, cách ăn mặc đủ màu của mọi người đến từ ngũ hồ tứ hải đi lại trong đô thành phồn hoa, một bóng xám nhanh nhẹn xuyên qua đoàn người lách vào trong một ngõ nhỏ.

Đấu lạp to rộng che khuất dung mạo, tấm áo choàng màu xám lay động mà không hề phát ra âm thanh, nam tử đột nhiên dừng bước, đơn giản là vì phía trước có người chặn lối đi.

“Tiểu Khôi Khôi, sao đã đến Thiên Đế Thành lại không tới gặp sư huynh a?” Chỉ phiến khẽ động, nam tử nho nhã vận xiêm y màu tím nhạt mang theo nụ cười vô lại: “Đệ người này ở bên ngoài loanh quanh đã quá lâu rồi, thật là càng ngày càng giống một dã nhân.”

Trần Khôi ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, hừ nhẹ một tiếng đầu xoay qua một bên.

Một bình thanh tửu, hai cái chén ngọc.

Địa điểm từ trong ngõ nhỏ chuyển đến một tửu lâu nổi danh trong Thiên Đế Thành, nhẹ nhàng đong đưa cái quạt, Hoa Tư nâng chén rượu lên nhấp một ngụm, tràn đầy thích ý than thở: “Uống đến uống đi, vẫn là rượu có mùi vị ngon nhất, trà mặc dù thơm, nhưng không giống rượu nùng nhiệt thấm vào trong bụng, tựa như cuộc sống này, bình bình đạm đạm chẳng thà oanh oanh liệt liệt, sư đệ ,đệ nói xem có đúng không?”

Trần Khôi cúi đầu không nói, cầm lấy chén rượu một ngụm uống cạn.

Hoa Tư cười cười, nhấc bầu rượu lên thay Trần Khôi rót một chén đầy, nói: “Sư phụ bình sinh thu được ba đồ đệ, Hiền Môn từ trước đến này đều thích thưởng trà, mùi hương thơm ngát hợp lòng người, không hỏi chuyện hồng trần, nhưng mà ba người đồ đệ chúng ta, cả đám lại không như người trong Hiền Môn.”

Giống như đang nhớ lại chuyện cũ, trong mắt Hoa Tư lộ ra chút ngẩn ngơ, than thở: “Đại sư huynh mặc dù thích ẩm trà, nhưng con người hắn lại giống như một chén rượu, nhìn như mát lạnh, ngửi thấy mùi hương thơm ngát, kì thực nùng liệt; ta là nhị đồ đệ của sư phụ, thích chơi bời lêu lổng, trầm luân chốn hồng trần, thích uống rượu mua vui, không thích sự vật trong cửa; mà tiểu sư đệ ngươi, trời sinh đã là một dã hài tử không thích nói cười, chuyện gì cũng giấu trong lòng, người không hiểu đệ có lẽ sẽ nghĩ ngươi là ma nhân gì đó, ha ha…”

Trần Khôi hơi nhíu mày, chén rượu nâng lên giữa chừng ngừng một chút, sau đó lại một ngụm uống cạn, khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh nhỏ giọng nói: “Không cha không mẹ, tứ cố vô thân, nếu như không phải được sư phụ thu lưu, huynh, đệ cùng với đại sư huynh cũng không biết giờ thân đang ở phương nào.”

“Thân ở nơi nào?” Hoa Tư nhịn không được lại bật cười thành tiếng, ngẩng đầu nhìn cái mặt thối thối của Trần Khôi đình chỉ tiếng cười, nói: “Còn có thể ở nơi nào nữa, đương nhiên là ở Tội Ác Quốc Gia rồi, nếu như để người trong thiên hạ biết Hiền Môn tam thánh cư nhiên lại đều xuất thân từ cô nhi của Tội Ác Quốc Gia, thật không biết dáng điệu của đám người kia sẽ là cái dạng gì, chắc hẳn sẽ rất thú vị a.”

Trần Khôi hừ nhẹ một tiếng, đốp chát lại: “Nếu không phải sư phụ thu nhị sư huynh, chỉ sợ danh hiệu thiên hạ đệ nhất dâm tặc hôm nay hẳn là thuộc về đường đường chưởng môn Hiền Môn, quốc sư Trung Thiên Quốc Hoa Tư mới phải.”

“Vậy nếu không phải thu đại sư huynh, thì người ác nhất trên đời này ắt hẳn là đại sư huynh Tiếu Thiên rồi?” Hoa Tư có ý vừa cười vừa nói, “Trần Khôi, còn nhớ sư phụ đã từng nói cái gì không? Lão nhân gia nói, người thu ba người chúng ta là thay trời hành đạo, chính như đệ nói, nếu như từ nhỏ sinh trưởng tại Tội Ác Quốc Gia ta có thể trở thành thiên hạ đệ nhất tửu sắc chi đồ, đệ sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất sát thủ, mà đại sư huynh phỏng chừng sẽ thống trị Tội Ác Quốc Gia.”

“Tội Ác Quốc Gia…” Trần Khôi khẽ nhíu mày, nói: “Nhị sư huynh, huynh không cảm thấy sự tồn tại của chúng ta là một loại châm chọc đối với thiên hạ sao?”

“Tiểu sư đệ, đệ a… hay thích tự mâu thuẫn chính mình, mỗi ngày nghĩ đến nghĩ đi, chi bằng học tập phong cách lãnh tiếu thiên hạ của đại sư huynh kính yêu nhất của ngươi đi.” Hoa Tư cố ý đặt trọng tâm câu chuyện lên người Tiếu Thiên, có chút ngoài ý muốn thu được một ánh mắt lạnh của Trần Khôi.

“Đệ đã từng đi tìm đại sư huynh rồi ha, nghe nói người tên Lâm Cửu bên cạnh hắn thực là có danh hiệu «Thiên hạ đệ nhất mĩ nhân», ai, thực là khiến ta ao ước không thôi a.” Nâng chán lên uống một ngụm, Hoa Tư lắc đầu than thở, “Đại sư huynh lãnh tình của ta rốt cuộc cũng thông suốt rồi, không dễ dàng a không dễ dàng, tiểu sư đệ, đến khi nào thì đệ mới thông suốt đây?”

“Nhị sư huynh đến khi nào thì có thể ngậm cái miệng thối của huynh lại?” Biết Hoa Tư là cố ý kích mình, Trần Khôi lạnh lùng lườm một cái, nhìn cảnh tượng phồn hoa bên trong Thiên Đế Thành, nhàn nhạt nói: “Nhị sư huynh là đang hoài nghi đại sư huynh giết sư phụ sao.”

Hoa Tư cúi đầu mỉm cười: “Ta khi nào nói như thế a, tiểu sư đệ không nên nói xấu đại sư huynh mới phải.”

Trần Khôi liếc nhìn Hoa Tư, nói: “Nhị sư huynh còn nhớ rõ sư phụ đã từng nói cái gì không? Đại sư huynh thiên phú dị bẩm, chính là kì tài ngàn năm khó gặp, sư phụ năm đó ở Tội Ác Quốc Gia lúc thấy đại sư huynh đã từng động quá sát niệm, nếu như cứ để mặc đại sư huynh lớn lên ở Tội Ác Quốc Gia vậy sẽ là đại hoạ của nhân gian, nhưng cuối cùng sư phụ vẫn mang sư huynh về Hiền Môn, về sau đại sư huynh quả nhiên trở thành hiền giả ban ân huệ cho thiên hạ, nhưng sư phụ cũng nói qua với nhị sư huynh, đại sư huynh nửa chính nửa tà, sợ sẽ có một ngày đại sư huynh rơi vào ma đạo.”

“Nếu như đại sư huynh rơi vào ma đạo, ta sẽ phải gánh trách nhiệm của Hiền Môn, làm cho đại sư huynh tiêu thất.” Cười khổ một tiếng, Hoa Tư tiếp nhận lời Trần Khôi nói: “Ha ha, tiểu sư đệ thật biết cũng không ít.”

“Nhị sư huynh không phải vừa rồi đã nói rồi sao, đệ là thiên hạ đệ nhất sát thủ, khả năng lớn nhất của sát thủ không phải là bí mật nghe trộm sao?” Trần Khôi cúi đầu nhìn chén rượu, nhẹ giọng nói: “Nhị sư huynh huynh nói xem sư phụ có phải đã nhầm rồi hay không, đại sư huynh… đại sư huynh huynh ấy có thể cũng có cách nghĩ của riêng mình không thể phán xét là đúng hay sai.”

“Xem ra tiểu sư đệ biết không ít chuyện a.” Hoa Tư giương mắt nhìn Trần Khôi, người sau cảnh giác quay đầu đi ngậm miệng lại.

“Nhị sư huynh tuy rằng nhìn như phóng đãng không kiềm chế được, nhưng cũng là người nghe lời sư phụ nhất trong ba chúng ta.” Trần Khôi nhìm chăm chú vào Hoa Tư, nói: “Trần Khôi biết nhị sư huynh đang âm thầm điều tra về cái chết của sư phụ mười năm trước, cũng biết mục đích huynh tìm đệ hôm nay, nhưng Trần Khôi có thể khiến sư huynh thất vọng rồi, đệ tuy rằng biết đại sư huynh giết sư phụ nhưng sẽ không đứng ra chỉ tội đại sư huynh.”

Nụ cười trên mặt Hoa Tư dần dần tiêu tán, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trần Khôi, trong lòng biết tiểu sư đệ quật cường cố chấp, Hoa Tư cúi xuống lắc đầu cười khổ nói: “Tiếu Thiên rốt cuộc cho đệ ăn mê hồn tán gì, nói lời câu hồn đoạt phách gì, mà có thể khiến đệ khăng khăng một mực tin tưởng hắn như thế.”

Khoé miệng hất lên nụ cười thảm thương, Trần Khôi lẩm bẩm nói: “Có thể chính như sư phụ nói, đại sư huynh là nhân tài ngàn năm khó gặp, việc hắn muốn làm, mặc dù sư phụ không thể lí giải, nhưng cũng không nhất định là sai.” Trong lòng y, cũng thấy mâu thuẫn phức tạp, một bên là ân sư có công dưỡng dục, một bên là sư huynh sùng bái không ngớt, vùng vẫy đấu tranh, khó mà phân được.

“Xem ra dù ta có trói đệ lại, đệ cũng sẽ không nói cho thế nhân biết hung thủ giết sư phụ là ai.” Hoa Tư bát đắc dĩ lắc đầu, cúi người uống hết một chén rượu, lẩm bẩm nói: “Có lẽ qua thu đại sư huynh sẽ trở về Hiền Môn, cho dù đệ không muốn nói ra chân tướng, nhưng đến lúc đó cũng nên trở về một chuyến ha, ba chúng ta… cũng thật lâu chưa tụ tập cùng nhau rồi.”





Đêm qua tuy rằng xảy ra rất nhiều chuyện, tuy rằng Lâm Cửu mệt mỏi cả một đêm, nhưng sau nửa đêm nghe hết tất cả những chuyện vượt qua cả bốn chữ “kinh thế hãi tục” mà Diệt Thiên nói, Lâm Cửu hoàn toàn không thể ngủ được nữa.

Cửa sổ đóng kín mít, một tia nắng ban mai cũng không thể lọt vào, Diệt Thiên đang ngồi xếp bằng trên giường nhắm mắt điều tức, mà Lâm Cửu vẫn ôm hai đầu gối ngơ ngác nhìn đại ma đầu cách y gần như vậy, nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, nghe những chuyện này, Lâm Cửu lại có một ảo giác như đang ở trong mộng.

Chẳng qua đau nhức chưa biến mất trên thân thể rất thẳng thắn nhắc nhở Lâm Cửu rằng, những điều này đều là sự thực.

Mặc dù đêm qua y thiếu chút nữa bị Diệt Thiên giết chết, càng bị đại ma đầu phát cuồng khiến cho đầu khớp xương như muốn tan ra, cho tới bây giờ mỗi một chỗ đều ẩn ẩn đau nhức, có điều trả giá thế này để nghe được ý nghĩ điên cuồng sau đó của Diệt Thiên có vẻ như hoàn toàn đáng giá.

Mình là người duy nhất trên thế giới này biết được bí mật của Diệt Thiên sao, kế hoạch của ma đầu, nếu ma đầu thực hiện nó không thể nghi ngờ sẽ cải biến toàn bộ Xích Thổ Đại Địa, mà mình là người duy nhất biết toàn bộ chuyện của Diệt Thiên.

Lâm Cửu ngẩng đầu nhìn chằm chằm giấu răng trên vai Diệt Thiên, chợt thở dài thườn thượt, lúc trước hiếu kì muốn biết tất cả của Diệt Thiên, mà hiện tại, y lại không cách nào làm ra tư thái không quan tâm.

Y có thể làm chuyện gì vì Diệt Thiên a?

Mặc dù Diệt Thiên nói qua, việc này không cho phép Lâm Cửu nhúng tay, chỉ là Lâm Cửu làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn, nhưng y có thể làm được gì đây, y tuy rằng là một người xuyên không nhưng dù sao cũng không phải siêu nhân, trong đầu mặc dù có vô số kiến thức khoa học kĩ thuật hiện đại, nhưng không bột đố gột nên hồ, thiếu điều kiện, việc y có thể làm cực kì hữu hạn.

Theo dõi từng bước đi, có thể đến Lâm Cửu cũng không nghĩ ra, những ngày sau đó y đích xác đã giúp Diệt Thiên không ít chuyện.

Mà thôi, việc sau này cứ để sau này xét, bọn họ lúc này, trước hết cần phải đi lấy phượng hoàng đản về ngoạn ngoạn, suy nghĩ xem đến lúc đó có thể sẽ gặp không ít người tự động hiến tro cốt cho bọn quái vật trên Xích Thổ Đại Địa, Diệt Thiên lại một lần nữa thay đổi trang phục màu đen ngày trước, mà Lâm Cửu cũng ăn dịch dung đan đã được chuẩn bị.

Một người áo choàng đen, một người áo choàng trắng, song song đi về phía bắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.