Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 123: Có quái vật!



Tây Sa Thương Hải cười lạnh một tiếng, hoàn toàn nghe không hiểu những lời do tên Thiên Thánh Giả Lục Tiểu Phụng kia nói ra, căn bản cũng chẳng tin lời người nọ, chỉ nghĩ người này thật thú vị, tính cách nóng nảy cực kì trái ngược với khối băng Diệt Thiên, không biết đại ma đầu ở đâu mà tìm được người thú vị thế này.

“Ha ha ha… thú vị, thực sự là một người thú vị, vị tiên nhân này, sao không ra đây để ta được chiêm ngưỡng tiên tư?” Tây Sa Thương Hải cao giọng cười nói.

“Bản toạ sợ hào quang của ta quá mức chói mắt sẽ chọc mù cẩu nhãn của ngươi.” Lâm Cửu thuận miệng nói.

“Hừ —— làm càn!” Nghe thấy người này cư nhiên dám mắng mình, Tây Sa Thương Hải hừ lạnh một tiếng, lập tức một đạo chân khí bắn về phía màn trướng, hắn thật ra cũng muốn nhìn một chút, xem người ngông cuồng này rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Đột nhiên một đoạn chân khí cắt đứt thăm dò của Tây Sa Thương Hải, hơi nghiêng người, ma thủ giương lên, mái tóc đen dài xoã trước ngực, lạnh lùng nói: “Muốn đi thăm địa ngục một lần, để ta thành toàn ngươi.”

“Nga —— vậy bản vương phải chờ xem ngươi có năng lực này hay không đã.” Tây Sa Thương Hải hừ lạnh một tiếng, quay lại thái độ ngông cuồng, hai người đối chọi, bầu không khí lập tức trở nên yên ắng, đang lúc lòng người hoang mang hoảng sợ, Hoa Tư lại nhảy ra.

“Đánh đi đánh đi, tốt nhất là cả hai người đều chết hết, để ta ngư ông đắc lợi.” Hoa Tư cười ha ha nói.

Cục diện giằng co chưa rõ, hai người đều không chủ động xuất thủ, Tây Sa Thương Hải hừ lạnh một tiếng nói với ra phía sau: “Cho dù ta và ma đầu này cùng chết, chỉ sợ ngươi cũng sẽ không lấy được phượng hoàng đản, vị bằng hữu này, nếu đã tới đây, hà tất phải trốn trốn tránh tránh, quả nhiên là muốn làm ngư ông đắc lợi sao?”

“Nga, té ra vẫn còn có người a.” Hoa Tư khẽ cười nói.

Lâm Cửu ngồi phía sau màn trong lòng khinh bỉ Hoa Tư một trận, tên Hoa Tư kia rõ ràng biết là còn có người ở bên cạnh mà còn giả vờ, Tây Sa Thương Hải vừa mới dứt lời, một đạo hồng ảnh bất ngờ xuất hiện trước mặt mọi người, là một nữ tử hồng sa che khuất nửa khuôn mặt, bên hông nữ tử giắt một chiếc roi, trực tiếp đi tới đứng bên cạnh Diệt Thiên.

Hoa Tư sửng sốt, sau đó cùng Cao Thanh bên cạnh bốn mắt nhìn nhau, cười khổ nói: “Ba đối ba, xem ra chúng ta không lấy được lợi thế rồi, trận chiến này, không đánh không đánh.”

“Ha ha ha… nữ nhân, cư nhiên lại là một nữ nhân!” Tây Sa Thương Hải ngửa mặt lên trời cười vang, hai mắt nhìn chằm chằm hồng y nữ tử nói: “Xích Long Nữ, hoá ra đúng là ngươi, quả không nghĩ tới ngươi cư nhiên lại ở cùng phe với đại ma đầu.”

“Các ngươi ôn chuyện đủ chưa?” Diệt Thiên có vẻ như đã hơi mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói một câu, rồi cất bước đi về phía tảng đá lớn ngăn trở ở cửa vào của tuyết sơn, mấy người vốn đang tụ tập ở phụ cận đều tản ra tạo một lối đi.

Bàn tay đặt trên tảng đá nhẹ nhàng gõ gõ, Diệt Thiên lại chắp tay ra sau lưng đi trở về.

Hoa Tư cũng không tiếp tục trêu trọc nữa, cũng đi về hướng Diệt Thiên vừa đi, mấy người không còn ý nguyện tranh đấu, trong lòng bọn họ đều vô cùng rõ ràng, giờ đây là bạn là địch đều không thể nói rõ, còn chưa tiến vào động đã động thủ thì cũng không phải là thượng sách gì.

“Tảng đá này bản vương đã kiểm tra qua, là ngưng tụ của hàn băng ngàn năm, kiên cố dị thường.” Tây Sa Thương Hải híp híp mắt, khoé miệng cong lên, quay đầu lại nhìn trướng tử trên đỉnh đại rùa: “Vị tiên nhân kia, còn không mau dùng ma pháp của ngươi chuyển tàng đá này đi?”

Lâm Cửu không để ý tới người nọ, ngồi trong trướng xem kịch, cũng âm thầm đề khí, lỡ như những người đó bắt y đi lên hỗ trợ.

Diệt Thiên liếc mắt nhìn Tây Sa Thương Hải dường như đang có hứng thú với Lâm Cửu trong trướng, nói: “Với công lực của ngươi, muốn kéo ra cũng không khó khăn đi?”

“Bằng công lực của ngươi, cũng là dễ như trở bàn tay ha?” Tây Sa Thương Hải nói lại.

Xích Long Nữ khẽ cười một tiếng, chế giễu nói: “Mấy người các ngươi đủ rồi nha, còn không phải là sợ một người vận công bị người khác đánh lén, không bằng chúng ta cùng nhau vận công đánh tảng đá này ra, giảm bớt được lo lắng của các ngươi.”

“Ta đồng ý.” Hoa Tư cười nói.

“Có thể.” Diệt Thiên cũng nói

Tây Sa Thương Hải gật đầu.

Cao Thanh nói: “Các ngươi không sợ bị những người khác đánh lén?” Mấy người còn lại đứng bên cạnh nhiều nhiều ít ít đều có ý niệm này trong đầu, có điều ý niệm này rất nhanh bị bọn họ đập chết, Xích Long Nữ khinh thường nói: “Nếu bọn chúng có thể thì cứ thử xem!” Ngụ ý, bọn họ căn bản không quan tâm.

“Vậy cùng nhau lên đi.” Hoa Tư nói.

Tây Sa Thương Hải lại nhìn Lâm Cửu sau màn, nói: “Ha ha, vị đại tiên nhân cửu thiên hạ phàm kia chẳng lẽ không đi ra sao?”

“Bản toạ mới không làm cái việc đợi thời cơ đánh lén, đừng có lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.” Lâm Cửu đáp lại.

Tây Sa Thương Hải chỉ cười cười, cũng không nhắc lại việc này, bốn người đánh thông cửa vào song song đứng cùng nhau, chia ra là đại ma đầu Diệt Thiên, Xích Long Nữ thần bí, Tây Sa Thương Hải cùng Hoa Tư, tuy rằng trước đó bọn họ vẫn đề phòng nghi kị lẫn nhau, nhưng lúc này lại vô cùng thẳng thắn, sau khi nói xong lập tức động thủ.

Bốn người cùng lúc xuất chưởng, chân khí cũng là bốn màu khác nhau, bốn đạo chân khí hắc hồng bạch tử giống như một dải cầu vồng đạp vào tảng đá, thậm chí còn không hề có bất kì thanh âm nào tảng đá đã tiêu thất vô tung vô ảnh, cơ hồ như ngay lập tức, bốn người nhảy ra, Diệt Thiên một lần nữa quay trở về trướng, Tây Sa Thương Hải nhảy ra bên trái, Hoa Tư nhảy tới bên cạnh Cao Thanh, Xích Long Nữ đứng phía trên đầu đại rùa.

Mấy người này quả là dè chừng nhau, cẩn cẩn dực dực, Lâm Cửu ngầm cười cười, nghiêng đầu nhìn đại ma đầu đã quay trở lại ngồi cạnh mình vươn tay cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của đối phương, thấy những người đến từ khắp nơi này, Lâm Cửu hiểu rất rõ muốn lấy phượng hoàng đản cũng không phải là chuyện dễ dàng, đến lúc đó nhất định sẽ phát sinh đại chiến.

Mặc dù y vô cùng tín nhiệm và tin tưởng Diệt Thiên, nhưng tận sâu trong lòng vẫn luôn có một mạt lo lắng bất an không thể gạt bỏ, chỉ có nắm chặt lấy tay ma đầu mới giúp y an tâm một chút.

Động khẩu vừa mở ra, đám người bên cạnh kia lập tức chen nhau xông vào, giường như hận mình không thể mọc thêm hai cái cánh sau lưng, trái lại mấy người mở ra thông đạo lại vô cùng nhàn nhã thong dong chờ mấy người kia đi vào hết mới theo vào.

“Ai, đại rùa của ngươi thật là tốt, nếu không cũng để ta ngồi ké?” Đi vào trong động tối như mực, Hoa Tư vô cùng ước ao nhìn hai người ngồi trên đỉnh đại rùa, lại nhìn nhìn hai cái chân chăm chỉ của mình, nhất thời cảm thấy một trận chua sót dâng lên trong lòng, “Cao Thanh, sao ngươi không giúp ta chuẩn bị một con ngựa a!”

Cao Thanh lườm Hoa Tư một cái, nói: “Bồi ngươi đi tìm đường chết cũng đã là không tồi rồi.”

Tây Sa Thương Hải vẫn thuỷ chung không trước không sau ung dung đi tới, trầm mặc, tuyệt đối không sốt ruột phượng hoàng đản bị người khác nhanh chân đến trước.

Trong động tối đen như mực không nhìn thấy rõ năm đầu ngón tay, Xích Long Nữ ngồi trên đầu đại rùa xuất ra mấy khoả dạ minh châu treo lên người đại rùa, con đường phía trước lập tức sáng sủa hẳn ra, có điều loại cảm giác nhìn không rõ con đường tối om phía trước lại vô cùng giống bầu không khí trong phim kinh dị, không biết nơi này có đột nhiên xuất hiện quái vật hay không.

Lúc Lâm Cửu đang nghĩ về quái vật dưới lòng đất trong bộ phim kinh dị y từng xem. Quái vật dường như lại cứ cố tình có cùng linh cảm với y đột nhiên xông ra.

“Ngao ô——” Tiếng kêu chói tai khủng bố ầm ầm vang lên trong động, một con vật xâu xí như con báo bị lột da thoáng cái nhảy xổ ra, há miệng ra cắn về phía bọn họ, lại không khéo vừa đúng lúc Lâm Cửu nhìn qua khe màn ra phía bên ngoài bắt gặp, người nọ sợ đến mức «hoa dung thất sắc», phát sinh ra tiếng hét chói tai hoa lệ như phim kinh dị, xoay người lập tức vùi đầu vào trong lòng đại ma đầu.

“Oa a a a a a ——”

Xích Long Nữ vung trường tiên, con báo còn chưa kịp kêu lên tiếng thứ hai, đã lăn đùng ra chết, dưới tấm mạng che mặt nữ tử khẽ cong khoé miệng lên.

Hoa Tư vỗ vỗ ngực, than thở: “Tiên nhân huynh, tiếng kêu của huynh thật đúng là hù chết tại hạ, so với quái thú còn đáng sợ gấp vạn lần a.”

Tây Sa Thương Hải cũng dốc hết sức nắm chặt cơ hội, chứa đầy hứng thú nhỏ giọng cười nói: “Hoá ra tiên nhân còn có thể sợ con quái thú nho nhỏ thế này, cáp, thật sự là khiến bản vương phải mở rộng tầm mắt.”

Mấy tên gia hoả này… Lâm Cửu âm thầm cắn răng, lá gan y không tính nhỏ, nhưng y vẫn thuộc về tâm lý bình thường của con người a, nếu như ai vừa mới rướn đầu ra lập tức nhìn thấy một con quái thú máu chảy đầm đìa há cái miệng đầy máu cắn về phía ngươi, có thể không bị doạ có được mấy người, cũng không phải ai cũng giống thuộc « đẳng cấp quái vật» như các ngươi.

Có điều cũng thật đúng là mất mặt a, Lâm Cửu hít thật sâu một hơi, quyết định ngồi im trong trướng không loạn nhìn lung tung xung quanh nữa, nhưng y lại sợ từ phía sau có thể sẽ nhảy ra một con quái vật, thật là có đủ lo lắng lẫn đề phòng a.

Diệt Thiên vỗ nhè nhẹ lên lưng Lâm Cửu, một tay kéo người vào lòng mình, tiến đến bên tai Lâm Cửu nhỏ giọng nói: “Có ta ở đây, không việc gì phải sợ hết.”

“Ta… vừa rồi là ngoài ý muốn…” Lâm Cửu cũng có thể một mình giải quyết hết đám quái vật kia, chỉ là thị giác thật sự là một loại tàn phá đối với y, vừa rồi là ngoài ý muốn, tuyết đối như vậy, y còn chưa có yếu đuối đến nông nỗi đó, nhưng mà ở trong lòng đại ma đầu thật ấm áp nha, dù sao những người bên ngoài cũng không nhìn thấy, Lâm Cửu thẳng thắn dựa vào lòng Diệt Thiên luôn.

Nơi có bảo vật ắt phải có quái vật, nhất là cái loại địa phương quỷ quái không người biết đến này, dọc đường đi tới, cũng giống như lúc đầu ở trong băng nguyên, Lâm Cửu cũng nghe thấy không ít tiếng kêu thảm thiết từ xa xa vọng đến, mà bọn họ cũng gặp phải mấy trận đột kích của dã thú, mặc dù đã đốt huân hương của Thú Vương, nhưng dưới lòng đất tựa hồ chẳng còn tác dụng gì nữa.

Có điều những người lợi hại nhất thiên hạ đều đã tụ tập ở đây, dù quái vật có lợi hại thế nào cũng chỉ có một con đường chết.

Hiện tại Lâm Cửu đã minh bạch vì sao mấy người này phải đi cùng nhau, đối phó quái vật vô cùng tốn sức, phía trước có Xích Long Nữ, bên trái là Tây Sa Thương Hải, bên phải Hoa Tư, phía sau là đại ma đầu, đến một con giết một con, đến một đôi giết một đôi, đến một đống đốt cả đống, chỉ là càng vào sâu bên trong, quái vật dường như lại càng nhiều.

Đi được khoảng nửa ngày thì tới một nơi có hồ, mấy người rất ăn ý cùng dừng lại, tạm ngưng giữa trận, nghỉ ngơi chốc lát, dù người có lợi hại mức nào cũng cần phải nghỉ ngươi dưỡng sức ha.

Tuy rằng ở trong sơn động không nhìn thấy vầng thái dương bên ngoài, nhưng Lâm Cửu vẫn tính toán một chút, bọn họ từ buổi sáng đi ra đến buổi trưa là tới cửa vào, đến bây giờ hẳn cũng là gần chạng vạng rồi, tính ra từ sáng sớm đến giờ do vẫn luôn bị vây trong trạng thái căng thẳng khẩn trương nên còn chưa được ăn cái gì vào bụng.

Từ cửa vào đi tiếp vào trong, sơn động trở nên càng lúc càng lớn, mà quái vật theo đó cũng càng ngày càng nhiều, mà càng đi sâu vào trong kích thước quái vật lại càng nhỏ, mấy thứ kia kết bè kết đội cũng thực đáng ghét, tuy rằng dọc đường đi Lâm Cửu không thấy bóng dáng những người khác, nhưng phỏng chừng ngoại trừ bọn họ ra những người kia đều lành ít dữ nhiều.

Kì quái chính là lúc tới bên cái hồ này, tất cả đám quái vật kia đều đột nhiên tiêu thất, cũng không biết có phải bởi vì sắp đến chỗ của phượng hoàng, cho nên quái vật không dám tới gần hay không.

“Phượng hoàng không phải là loài thú mang lại may mắn sao, vì sao ở đây lại có nhiều quái vật như vậy?” Lấy ra lương khô chuẩn bị sẵn trong túi Càn Khôn, Lâm Cửu một tay đưa nước cho người nam nhân bên cạnh.

“Phượng hoàng là thú may mắn, niết bàn cần hấp thu linh khí của thiên địa, tại trên đại tuyết sơn tiếp giáp cửu thiên, lân cận địa ngục, trời với đất cũng chỉ có một đường phân cách, chính như nơi quang minh luôn luôn đi đôi với hắc ám, ở đây cũng như vậy, có phượng hoàng may mắn, cũng có mãnh thú giáp thiên với địa.” Nói một đoạn uống một ngụm nhuận nhuận yết hầu, Diệt Thiên tiếp tục giải thích với Lâm Cửu, “Từ đầu tới giờ, ngươi có thể cảm giác được xung quanh có gì biến hoá không?”

Có cái gì biến hoá? Ngoại trừ quái vật càng ngày càng nhỏ càng ngày càng kì quái ra, đích thật là còn có một biến hoá rõ rệt, Lâm Cửu nhìn Diệt Thiên nói: “Nhiệt độ ở đây hình như càng ngày càng cao, có phải chúng ta sắp đến nơi của phượng hoàng đản rồi?”

Truyền thuyết kể lại phượng hoàng niết bàn từng bị hoả của thiên địa thiêu huỷ, Lâm Cửu không biết hoá ra phượng hoàng còn có thể đẻ trứng, nhưng y đoán mặc kệ phượng hoàng có phải niết bàn trọng sinh lại có thể đẻ trứng hay không, chung quy phải liên quan đến hoả, nếu không Diệt Thiên cũng đã không chuẩn bị kim lân phiến để phòng ngừa phượng hoàng hoả diễm.

Từ lúc đi vào đến giờ, dọc đường đi tới nhiệt độ không khí dần dần tăng cao, cứ như bọn họ sắp đến gần một cái hoả lò vậy, Lâm Cửu còn thậm chí đoán rằng không biết đại tuyết sơn này có thể là một ngọn núi lửa hay không, có phải bọn họ đang dần tiến đến lòng núi lửa hay không, mà kim lân phiến có phải dùng để phòng dung nham hay không.

Diệt Thiên gật đầu, đồng ý với cách nói của Lâm Cửu.

“Không sai, phượng hoàng cần hấp thu hoả niết bàn của thiên địa sống lại, nghe đồn hoả diễm của nó có thể trấn áp mãnh thú mà trời đất không dung.” Diệt Thiên nói.

Lâm Cửu có chút lo lắng hỏi: “Mãnh thú trời đất không dung, có phải là những con chúng ta vừa gặp, nếu như quả thật khác với mãnh thú trong thiên địa, vậy nếu tiếp tục đi lên phía trước có phải sẽ có mãnh thú lợi hại hơn hay không?”

Diệt Thiên lắc đầu, nhìn ra bên ngoài nói: “Mấy con mãnh thú chúng ta gặp chỉ là số ít mà thôi, những mãnh thú trời đất không dung chân chính có thể đã sớm chết hết rồi, hoả của phượng hoàng hoá thành cửu thiên lao lung nhốt hung thú trong đó, cho dù là hung thú hung hãn cỡ nào, bị thiêu hơn một nghìn năm cũng phải hoá thành tro thôi.”

Lâm Cửu cầm một mảnh kim lân phiến trong lòng bàn tay, mảnh lân phiến nặng trịch loé ra ánh sáng nhàn nhạt: “Có kim lân phiến hẳn sẽ không bị đốt thành tro ha.”

Đưa tay cầm lấy kim lân phiến trong tay Lâm Cửu đặt lại vào trong ngực y, nói: “Ngăn được một lúc, không ngăn được cả đời, thế gian một vật khắc một vật, có thể khắc được phượng hoàng cũng không phải Kim Long.”

Không phải Kim Long, vậy là cái gì a? Lúc Lâm Cửu đang muốn mở miệng hỏi lại, chợt nghe bên ngoài truyền đến thanh âm của Hoa Tư,

“Đại ma đầu, đại tiên nhân, nhị vị cả ngày đều trốn ở trong đó làm cái gì a, đi ra hít thở không khí mới tốt.” Hoa Tư vẫn thái độ cuồng vọng bất kham trước sau như một, phe phẩy cái quạt, cười ha ha nói: “Nghe nói thế gian có một loại phương pháp thánh ma song tu, lẽ nào nhị vị cũng là đang tu luyện thần công tái thế đó?”

Hoa Tư chỉ là thuận miệng nói ra, lại không nghĩ tới mới nói bừa mà đã trúng.

Lâm Cửu và Diệt Thiên đều không để ý đến Hoa Tư, trực tiếp lờ đi lời nói của đối phương.

Chỗ mọi người đang ở cũng coi như rộng rãi, chính giữa có một hồ nước thiên nhiên không biết sâu cạn, mơ hồ còn mang theo nhiệt khí nguy hiểm, mọi người đều mang một tâm tư khác nhau chia ra ngồi xung quanh, Tây Sa Thương Hải ngồi dựa vào thạch bích nhắm mắt tĩnh toạ, một mảnh tối đen như mực như dung hoà tất cả mọi người vào trong bống tối; Hoa Tư và Cao Thanh ngồi nghỉ ngơi cách đó không xa, thỉnh thoảng lại ghé vào nhau nói chuyện phiếm; Xích Long Nữ tuy vẫn cùng một chỗ với Diệt Thiên và Lâm Cửu, nhưng đến bây giờ vẫn chỉ ở gần trướng tử lại càng không đi vào, chỉ tựa vào bên cạnh đại rùa nghịch trường tiên trong tay.

Có lẽ do dọc đường đánh không ít quái thú, mấy người cũng có chút mệt mỏi trầm mặc không nói lời nào, thấy Lâm Cửu và Diệt Thiên không thèm để ý đến mình, bị làm lơ nên Hoa Tư cũng chẳng còn hứng thú nhiều lời nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi, sợ cản trở Diệt Thiên, Lâm Cửu cũng chớp thời gian nhắm mắt điều tức, trong lòng y, đối với hành trình tìm phượng này luôn luôn có một cảm giác thấp thỏm bất an.

Nghịch nghịch cái roi, Xích Long Nữ đột nhiên thấy tay áo của mình dính một chút huyết ô, vết huyết ô nho nhỏ bằng hạt gạo, khẽ nhíu mày dường như cực kì không thích, Xích Long Nữ thu roi đứng lên đi thẳng đến cái hồ nhỏ ở chính giữa, muốn dùng nước tẩy sạch huyết ô trên tay áo.

Một hồ nước sâu thẳm không thể thấy đáy, ẩn ẩn lộ ra cỗ nhiệt khí nguy hiểm nhàn nhạt, dưới ánh sáng mờ mờ của dạ minh châu hiện lên một màu xanh lục âm u, không biết lúc nào sẽ có một con quái vật từ dưới nước nhảy lên, Xích Long Nữ tài cao gan lớn không thèm để ý, hai ba bước đi tới bên bờ hồ ngồi xổm xuống định rửa sạch vết bẩn trên tay áo.

“Chờ một chút!” Lâm Cửu vẫn không thể tĩnh tâm vừa mở mắt đã nhìn thấy mạt hồng ảnh bên hồ, không chút suy nghĩ hô lên, Lâm Cửu không giống những người khác cực kì tự tin với công lực của mình, trong lòng thuỷ chung vẫn luôn duỳ trì cảnh giác, thấy Xích Long Nữ chạy tới bên hồ không khỏi liên tưởng đến mấy bộ phim kinh dị y đã xem qua, mặc kệ là biển sâu hay hồ nước đều rất dễ dàng xuất hiện quái vật, công phu dù có lợi hại thế nào, vẫn nên coi chừng không nên tới gần, cẩn thận lúc nào cũng không thừa.

Nghe thấy tiếng Lâm Cửu, Xích Long Nữ nghi hoặc quay đầu lại nhìn nam nhân trong màn, nàng híp híp mắt không rõ vì sao người nọ lại gọi nàng dừng lại, đôi mắt vừa chuyển, Xích Long Nữ cuối cũng cũng nghe theo không tiếp tục tới gần hồ, mà đi về hướng Lâm Cửu, trong lòng thầm nghĩ: nam nhân vẫn ngồi trong màn này, có phải là người đem hôm đó nghe trộm nàng và Diệt Thiên nói chuyện không a?

“Thiên Thánh Giả gọi ta, là có chuyện gì a?” Nữ tử đứng lại tại nơi cách đại rùa năm bước chân, hai tay bắt chéo ở phần eo, cố ý phóng ra thanh âm ôn nhu.

“Trong hồ không chừng sẽ có quái vật gì đó xuất hiện, không nên tới gần vẫn tốt hơn.” Lâm Cửu đã đoán được nữ nhân tên Xích Long Nữ này có lẽ chính là người bí mật hội đàm cùng Diệt Thiên đêm đó, nếu là người bên mình, y đường nhiên sẽ hảo tâm nhắc nhở một chút, cẩn tắc vô ưu a.

“Nga, thiên Thánh Giả quan tâm ta sao? Ha ha… đa tạ thiên Thánh Giả đã quan tâm, thế nhưng vết bẩn trên tay áo ta vẫn nên tẩy qua một chút a.” Diệt Thiên đang ở đây, nàng nếu muốn thấy rõ thân phận của nam nhân này chỉ sợ không dễ dàng, cẩn thẩn không nên tiếp tục tìm hiểu vẫn tốt hơn, nữ tử cười cười, không chút lưu tâm lại quay lại bên hồ.

Bẩn? Sao y không phát hiện, Lâm Cửu thầm than trong lòng, xem ra nữ nhân này nhất định là người mắc bệnh khiết phích, trong đầu đang mải suy nghĩ tay đột nhiên bị Diệt Thiên vẫn nhắm mắt tĩnh toạ bên cạnh nắm lấy, còn chưa kịp phản ứng, cả người đã đột nhiên cùng Diệt Thiên phi ra bên ngoài màn trướng.

Đại rùa bọn họ vừa cưỡi bị Diệt Thiên một cước đá vào trong hồ, hầu như ngay lập tức, nước trong hồ mãnh liệt sôi trào, giống như là nước sôi “rào rào” vang lên liên tục, nhưng nếu tỉ mỉ nghe kĩ, thanh âm lại giống như là hàng trăm vạn con sâu đang di chuyển vô cùng nhanh khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Lâm Cửu sau khi tập trung nhìn vào không khỏi ngây ngẩn cả người, lúc đại rùa rơi vào trong hồ, hồ nước sôi ùng ục thoáng cái liền “bay” lên vây quanh lấy đại rùa, đó không phải là hồ nước, rõ ràng chính là hàng ngàn hàng vạn con sâu dịch thể màu lục giống như giọt nước, tập trung dính cùng một chỗ mới sản sinh ra ảo giác đây là hồ nước.

“Ngô ——”

Đại rùa rơi vào trong đống sâu kêu rên một tràng, xương thịt cứng rắn không gì sánh được nhanh chóng bị bị đám sâu màu xanh này cắn nuốt, trong thời gian ngắn ngủi, Diệt Thiên túm lấy Lâm Cửu chạy tiến về con đường đen kịt phía trước, mấy người khác sau khi thấy một màn như vậy, cũng vội vã rời khỏi nơi này.

Phía trước một mảnh tối đen như mực, Lâm Cửu không dám quay đầu lại nhìn phía sau là thứ gì, bên tai vẫn vang lên tiếng những con sâu chầm chậm bò “ào ào ào ào”, đại rùa có lẽ đã sớm thi cốt vô tồn rồi ha.

“Đám sâu kia rốt cuộc có bao nhiêu vậy?!” Xích Long Nữ thỉnh thoảng quay lại đẩy lùi đàn sâu hổn hển mắng một tiếng, vừa nghĩ đến thiếu chút nữa là đụng tới “hồ nước” lòng vẫn còn thấy sợ, đàn sâu này không biết đã sống trong sơn động bao lâu, mà lại có thể vô thanh vô tức không bị phát giác, nếu như không phải nam tử kia gọi dừng… Xích Long Nữ quả thật không dám tưởng tượng tiếp nữa, nàng không biết liệu mình có còn toàn thân trở ra hay không.

Mặc dù mỗi roi nàng quất xuống có thể giết được không ít sâu, nhưng đám sâu ánh lục nổi lềnh bềnh này giống như thuỷ triều vô cùng vô tận dũng mãnh tiến đến, giết lại tới, quả thực như không có điểm tận cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.