Miệng không thể nói, bị phong bế võ công chỉ dựa vào khí lực hiện giờ của y có giãy dụa cũng vô ích, Lâm Cửu dứt khoát mặc cho Tây Sa Thương Hải ôm, nhắm mắt lại, mắt không thấy tâm không phiền, thầm tính toán xem y có thể có cơ hội trốn thoát nào không.
Từ những mẩu trò chuyện của bọn Hoàng Phủ Thiên Niên, Lâm Cửu sơ sơ biết được khoảng cách đến chỗ phượng hoàng đản còn một đoạn, thế nhưng cụ thể xa bao nhiêu, phải đi thêm bao lâu, y không có cách nào biết, nhưng cho dù cách đích đến có xa và lâu bao nhiêu, theo tình huống hiện nay xem ra y khó mà chạy trốn.
Tạm thời không nói đến công lực của ba người kia vượt xa y, Hoàng Phủ Thiên Niên, Tây Sa Thương Hải và Hoa Tư đều là những người cẩn thận, nhất là Tây Sa Thương Hải, cứ nhìn chòng chọc như là có cừu oán với y vậy, không chỉ điểm á huyệt của y, phong bế công lực y, đến ngay cả túi Càn Khôn y giấu trong ngực cũng bị lấy mất.
Lựu đạn của y, rất nhiều rất nhiều vàng, còn có rất nhiều bảo bối mang từ Tiên Hiệp Điện ra đều để trong ấy, toàn bộ gia sản của y đều bị con ruồi kia lấy mất. Không có công lực cũng không thể nói chuyện, càng không có túi Càn Khôn, vậy thử hỏi y làm sao chạy được đây.
Hiện giờ cũng chỉ có thể tuỳ cơ ứng biến thôi.
Lâm Cửu nhắm mắt lại tựa vào lòng nam nhân xa lạ, luôn luôn có một cỗ cảm giác lạ lẫm không hợp, tính ra đây là lần thứ hai y và Diệt Thiên xa nhau, lần đầu tiên là bởi vì Diệt Thiên lên Bắc tìm kiếm tin tức về phượng hoàng đản, lần thứ hai cũng lại bởi vì phượng hoàng đản, phượng hoàng a phượng hoàng, muốn lấy được ngươi quả thực không dễ dàng a.
Nhắm mắt nghỉ ngơi, Lâm Cửu thử vận công, nhưng mỗi lần khi y nỗ lực tụ chân khí đều gặp phải trở ngại khiến toàn bộ công sức đều thành uổng phí, giống như là dòng nước đang chảy đột nhiên gặp phải một con đập lớn, chặn lại sự lưu thông của nó, chắc chắn đây là do bị Tây Sa Thương Hải phong bế huyệt đạo.
Sau khi thử vài ba lần, trên trán Lâm Cửu đã lấm tấm mồ hôi, mặc kệ mỗi lần y dùng hết toàn lực đánh vào quan khẩu thế nào, nhưng phía trước vẫn giống như có một cái đập nước to lớn vững chắc chống đỡ, mỗi một lần đều khiến toàn bộ chân khí của y tán ra.
“Đừng lãng phí khí lực nữa, võ công của ngươi có lẽ không kém, nhưng muốn giải khai huyệt do bản vương điểm thì chỉ là si tâm vọng tưởng, an phận đi, ngoan ngoãn nằm trong lòng bản vương, lúc ngươi im lặng thoạt nhìn càng thêm khả ái.” Khẽ cười một tiếng, chú ý tới cử động của nam nhân trong lòng, Tây Sa Thương Hải mở miệng nói.
Đang bị điểm á huyệt không nói ra lời, Lâm Cửu không thèm để ý Tây Sa Thương Hải vẫn như cũ nhắm mắt giả chết, trong lòng có chút nhụt chí, y đích thật là không cách nào giải khai chân khí bá đạo Tây Sa Thương Hải nhập vào huyệt đạo của mình, mặc dù hôm nay để y đối phó với người bình thường có thể nói là dư dả, nhưng lúc này bên cạnh y đều là những đại cao thủ hạng nhất hạng nhì trên Xích Thổ Đại Địa.
Giãy dụa vô dụng, chỉ chảy ra một tầng mô hôi mỏng, Lâm Cửu thẳng thắn nhắm mắt nghỉ ngơi, dù sao thì cũng có người ôm y không cần y tự mình bước đi, trước hết y cần thừa dịp khôi phục lại khí lực đã.
Nhắm mắt lại từ từ tiến nhập vào trạng thái minh tưởng, Tây Sa Thương Hải có thể phong bế công lực của y nhưng không thể phong bế thế giới tinh thần của y, tập trung tinh thần tâm vô tạp niệm, tất cả mọi thứ bên người dần dần quy về tĩnh lặng, tâm trong nháy mắt trở lên yên ả, giống như đang ở giữa một cái hồ u tĩnh, tâm như hồ nước, không một gợn sóng.
Phảng phất như quay trở lại thời gian dưới đáy cốc, sự yên lặng bốn phía tràn ngập trong khí trời tươi mát, xen vào đó là những ngôi nhà trúc, mặt hồ trong suốt như gương phản chiếu lại vầng trăng khuyết trên bầu trời, bên tai là tiếng đàn khoan thai trong trẻo, chầm chậm chầm chậm, lành lạnh du dương, khiến tâm y an tĩnh, khiến người y say say.
[Tiểu Cửu…] Một thanh âm đột nhiên vang lên dưới đáy lòng.
Là ảo giác sao?
Vì sao đang ở trong minh tưởng lại nghe thấy thanh âm của ma đầu, một lần lại một lần, tiếng vọng cứ vang mãi bên tai.
[Diệt Thiên, là ngươi sao?]
Mượn tâm âm, Lâm Cửu thử nhẹ nhàng hô một tiếng trong lòng, y cũng không dám chắc vừa rồi có phải thực sự nghe thấy tiếng Diệt Thiên hay không, có thể chỉ là trong đầu y sinh ra ảo giác, cũng có thể là bởi vì sự ỷ lại của y đối với ma đầu đã quá dày quá nặng, thế cho nên hình ảnh hiện lên trong minh tưởng đều là đáy cốc lúc bọn y ở cùng nhau.
Lâm Cửu vốn không ôm hy vọng sẽ có người đáp lại mình, nhưng không ngờ bên tai lại lần thứ hai vang lên tiếng ma đầu.
[Là ta.]
[Đây là ảo giác của ta, hay là ngươi thực sự nghe được thanh âm ta nói, Diệt Thiên, ngươi ở nơi nào?] Nghe thấy ma đầu trả lời, Lâm Cửu lo lắng hỏi, nếu Diệt Thiên là thật, vậy phải chăng bọn họ là có thần giao cách cảm không chút liền thông sao?
Lâm Cửu cấp thiết ngóng trông đối phương trả lời, nếu như y chỉ cần đi vào trạng thái minh tưởng là có thể liên hệ với Diệt Thiên, vậy chuyện này đã phát triển theo chiều hướng tốt hơn nhiều rồi, y có rất nhiều chuyện muốn nói với Diệt Thiên, càng khát vọng nghe thấy thanh âm có thể khiến y an tâm của đối phương.
…
…
Một cái lại một cái lối rẽ, Xích Long Nữ cũng không biết Diệt Thiên làm thế nào có thể không chút suy nghĩ tuyển trạch đường bọn họ phải đi, mà mỗi lần trên con đường bọn họ chọn đều chứa đầy bẫy rập hoặc trận pháp, điểm này chứng tỏ đường Diệt Thiên chọn là chính xác.
Bọn họ đang trên đường đuổi theo đám người Tây Sa Thương Hải.
Bước vào trong huyễn ảnh trận pháp Hoa Tư thiết trí, quanh thân Xích Long Nữ đột nhiên thiên toàn địa chuyển, những khuôn mặt quen thuộc lần lượt xuất hiện, kêu tên của nàng, chắn trước mặt nàng, mặc dù biết rõ những thứ này đều là giả, đều là ảo giác, nhưng khi nàng nhìn thấy những khuôn mặt này thì nội tâm vẫn không thể kìm nén được cảm giác có lẽ là bi thống, có lẽ là sợ hãi, có lẽ là tâm tình phức tạp giãy dụa.
Còn chưa chờ nàng loại bỏ tâm ma, huyễn ảnh quanh thân đã đột nhiên biến thành một làn khói biến mất không còn tăm hơi, bốn phía lần thứ hai khôi phục bình thường.
Xích Long Nữ nhìn về phía Diệt Thiên vẫn thuỷ chung một bộ dáng bình tĩnh, lòng thấy kì quái, vừa rồi Diệt Thiên nhất định cũng gặp phải tâm ma của mình đi, nhưng không biết người đại ma đầu thấy là ai, lại lấy tâm tình nào để đối diện, trong thời gian ngắn như vậy có thể đơn giản bài trừ huyễn ảnh trận pháp, có thể thấy trong lòng Diệt Thiên lạnh bao nhiêu, cứng rắn bao nhiêu.
Người vô tình, cũng sẽ động tình sao?
Trong đầu Xích Long Nữ hiện lên người nam tử thân khoác áo choàng tuyết sắc, nam nhân kia là sự tồn tại thế nào đối với Diệt Thiên?
Mang theo tâm tình hiếu kì, Xích Long Nữ tiếp tục theo Diệt Thiên tiến lên phía trước, thế nhưng chưa đi được bao lâu Diệt Thiên như phảng phất cảm thấy có gì đó khác thường đột nhiên ngừng lại, Xích Long Nữ tưởng có trạng huống gì liền cẩn thận mở miệng hỏi: “Có vấn đề gì sao? Có phải bọn họ đã thiết hạ trận pháp gì không?”
Diệt Thiên chỉ giơ bàn tay tái nhợt khớp xương rõ ràng lên ý bảo Xích Long Nữ dừng lại, người lập tức đứng tại chỗ nhắm mắt lại không biết đang làm gì.
Nhìn động tác có chút kì quái của Diệt Thiên, Xích Long Nữ chỉ có thể lặng đứng ở bên cạnh, trong lòng có chút khó chịu, ma đầu này thực sự là khó nắm bắt, tuy rằng nàng cũng là một trong những người có rồng trong tay, phóng nhãn nhìn khắp Bắc Quốc, người nào có thể là đối thủ của nàng? Thế nhưng thế gian này cư nhiên lại có một người như vậy, không chỉ khiến nàng hoàn toàn không thấy rõ thực lực, càng khiến nàng thua triệt triệt để để.
Cúi đầu nhìn bàn tay mềm mại của mình, Xích Long Nữ gắt gao siết chặt song quyền, vì sao nàng lại là nữ nhân, vì sao nàng không thể đạt được quyền chủ động của thế gian này.
Diệt Thiên, ma đầu này, ma đầu khó nắm bắt mà lại cuồng ngạo, nàng có thể tin tưởng được bao nhiêu?
Thế nhưng cục diện ngày hôm nay khiến nàng phải lựa chọn đứng về phía Diệt Thiên, không cho phép nàng cân nhắc, càng không cho phép nàng lựa chọn.
Xích Long Nữ đột nhiên cảm thấy một cảm giác vô lực sâu sắc, nàng không muốn thua, cũng không thể thua.
“Đi.” Lúc này Diệt Thiên đột nhiên mở miệng, người vừa đứng tại chỗ không biết đang làm gì xoay người đi vào con đường bọn họ vừa đi lúc nãy, không tiếp tục tiến lên phía trước nữa.
“Chúng ta không tiếp tục đuổi theo bọn họ nữa sao?” Thấy Diệt Thiên đi trở về, Xích Long Nữ nhanh chóng đi theo, trong lòng vẫn thấy kì quái sao Diệt Thiên lại thay đổi tâm ý không tiếp tục truy bọn Tây Sa Thương Hải nữa.
“Không cần nữa.” Diệt Thiên không quay đầu lại nói, quay trở lại giao lộ lựa chọn một con đường khác.
“Vậy… Thiên Thánh Giả Lục Tiểu Phụng thì sao, y bây giờ còn đang không rõ sinh tử, hay là ngươi đã buông tha y rồi?” Động động tâm tư, Xích Long Nữ đi theo phía sau hỏi, lẽ nào nam nhân kia ở trong lòng Diệt Thiên cũng chỉ là con số không thôi sao, lẽ nào ma đầu này thực sự là một người lạnh lùng không có kẽ hở sao?
Phảng phất đã biết tiểu tâm tư của Xích Long Nữ, Diệt Thiên đạm mạc nói thẳng: “Nhớ kĩ thân phận và tình cảnh của ngươi, chuyện của ta không phải là thứ ngươi có thể hỏi đến.”
Khẽ cắn cắn môi, Xích Long Nữ nhìn tấm lưng băng lãnh, nhỏ giọng đáp: “Vâng…”
Tình cảnh hôm nay, đã triệt để khiến Xích Long Nữ rơi vào tình thế không thuận lợi, vào lúc này nếu không nghe phân phó của Diệt Thiên, không phải sinh thì cũng là tử, mà con đường sống nàng tuyển trạch này này không cho phép nàng do dự, cho dù có nguy hiểm cỡ nào, con đường sinh mệnh của hoàng gia Bắc Quốc cũng không thể đoạn trên tay nàng.
Ma đầu này tuy rằng tính cách quái gở, nhưng Xích Long Nữ tin tưởng Diệt Thiên nhất định có thể đạt được mục đích, nàng nhất định phải để cho hoàng mạch Bắc Quốc khống chế thế giới này…