Lâm Cửu chỉ nhớ lúc y đang táng mạng khiêu một điệu vũ, đột nhiên một bóng trắng từ trong hồ nhảy ra, móng vuốt sắc bén dưới ánh trăng thảm đạm phản chiếu lại một tia nguy hiểm, ngay lúc đó Lâm Cửu vốn nên thất kinh, nhưng có lẽ Hoàng Phủ Thiên Hách trước đã làm sẵn chuẩn bị tư tưởng cho y, cũng có thể là bởi vì lúc nguy hiểm bộc phát ra cơ trí, Lâm Cửu chỉ trong một cái nháy mắt ngắn ngủi liền biết phải làm tiếp thế nào.
“A ——”
Kêu lên một tiếng “thê lương, thảm thiết” không gì sánh được, thẳng doạ mấy người vẫn còn đang đệm nhạc sững sờ tại chỗ, dư quang thoáng nhìn thân ảnh Hoàng Phủ Thiên Niên vừa đi đến bên này, Lâm Cửu ngay lúc hồ li còn chưa chạm đến người y liền nhảy luôn vào trong hồ.
Nhìn thấy Hoàng Phủ Thiên Niên, hồ li tinh “ùm” một tiếng cũng nối gót nhảy theo vào hồ, muốn đi trước Hoàng Phủ Thiên Niên bắt được nam nhân rơi vào trong nước kia.
Hồ li tinh tinh thông thuỷ tính, trong hồ liếc mắt là thấy được bạch y nam tử vừa rơi vào trong nước đang giãy dụa lung tung, nhưng ngay lúc nó gần bắt được Lâm Cửu, thì nó lại phát hiện trong hồ có hai người giống nhau như đúc!
Rốt cuộc ai mới là người thật a?
Hồ li tinh còn chưa kịp tỉ mỉ nhìn kĩ, cũng đã cảm thụ được một cỗ khĩ tức nguy hiểm từ trên mặt hồ truyền đến, tức giận nghiến răng, căm hận nhìn con mồi gần ngay trước mắt, hồ li tinh “hưu” một chút xoay người, không cam lòng bỏ chạy về hướng xa xa, mà đúng lúc này, một đoàn hoả quang kim sắc đột nhiên chảy xuôi trong dòng nước, hồ yêu ra sức bơi về phía trước, đoàn hoà quang kim sắc đó bỗng nhiên nổ tung ngay bên cạnh nó.
“Ngao ô ——”
Lại một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, nhưng mà lúc này không phải là Lâm Cửu ở chỗ nào đó mà đóng kịch.
“Rầm ——” Một tiếng, một bóng trắng nhiễm huyết nháy mắt từ trong hồ nhảy lên, dường như là hồ yêu bị trọng thương mặc kệ con mồi ngay trước mắt, kêu thảm cấp tốc chạy về hướng đông.
Nghe thấy tiếng kêu vệ binh xông ra hộ giá, thấy Hoàng Phủ Thiên Niên một thân ướt sũng ôm một người đi lại đây, người người sợ hãi quá mức, ở phía sau đồng thanh hô lên: “Hoàng thượng… hoàng thượng…” Mọi người vừa kêu vừa vội vã chạy qua.
“Đuổi theo hồ yêu! Nhanh lên!” Rống lên một tiếng với đám vệ binh kia, Hoàng Phủ Thiên Niên ôm ngang eo bạch y nam tử, nhanh chóng đưa vào lương đình.
Bạch y nam tử không biết là do không biết bơi hay là bị hồ yêu doạ kinh hãi quá độ, lúc này mặt mày trắng bệch tựa hồ đã lâm vào hôn mê, cả người ướt sũng, một bàn tay nắm chặt lấy Hoàng Phủ Thiên Niên như vớ được cọng rơm cứu mạng không bỏ.
“Lâm Cửu?” Nhẹ nhàng đặt Lâm Cửu xuống, Hoàng Phủ Thiên Niên nhẹ giọng hô, nhìn Lâm Cửu vẫn đang hôn mê bất tỉnh nhíu nhíu mày, ngay lúc hắn đang đưa tay chuẩn bị đặt lên trán Lâm Cửu để truyền chân khí, nam tử hôn mê đột nhiên khẽ ngâm một tiếng yếu ớt, theo hai phiến lông mi run rẩy, Lâm Cửu mở mắt.
“Hoàng thượng…” Thanh âm suy yếu, khuôn mặt trắng bệch, dưới ánh trăng thanh lãnh lộ ra một cỗ câu hồn đoạt phách khó hiểu.
Hoàng Phủ Thiên Niên khẽ ngẩn người, phảng phất như trong nháy mắt này hắn đột nhiên từ trong mắt Lâm Cửu thấy được một người từ nghìn năm trước, cho dù là bị thường tổn, nhưng đôi mắt kia vẫn luôn luôn lộ ra sự ấm áp cứng rắn và lãnh tĩnh như vậy, lộ ra chút lạnh lẽo khiến người ta không thể đến gần, vĩnh viễn đều giống như vầng trăng phía chân trời mong muốn mà không thể lấy được.
Không biết bao nhiêu lần, hắn đều muốn như lúc này ôm lấy người đang thụ thương đó làm chỗ dựa cho đối phương, nhưng từ trước đến nay chưa lần nào tiến lên một bước.
Hắn biết, Chí Thiện Bạch Liên kì thực cũng sẽ thương tâm sẽ đau lòng, chỉ là đau lòng thương tâm của người kia cho tới bây giờ đều sẽ không hiện ra trước mặt bọn họ, yếu đuối của nam nhân kia vĩnh viễn đều chỉ để một người an ủi, người đó không phải hắn, từ trước đã không phải, hiện tại cũng không phải, thậm chí tương lai cũng sẽ không.
Chưa từng muốn bỏ qua a?
Chỉ là Hoàng Phủ Thiên Niên luôn luôn minh bạch, cảm tình vĩnh viễn không thể cưỡng cầu, duyên phận lại càng không phải chỉ cần âm thầm chờ đợi là có thể có, cùng với như vậy, không bằng buông ra, không bằng cùng với Chí Thiện Bạch Liên làm hảo hữu đời đời kiếp kiếp, dù không thể gắn bó tương ôi, nhưng cũng có thể làm bạn bên cạnh người đó.
Cảm tình của hắn, Chí Thiện Bạch Liên sẽ không cần, lại càng sẽ không để hắn có bất kì cơ hội nào.
Nhìn Lâm Cửu xuất thần không hiểu, Hoàng Phủ Thiên Niên đột nhiên lại lâm vào kí ức ngàn năm trước không thể tự kiềm chế, thẳng đến lúc tay nam nhân lặng lẽ mò tới bên hông Hoàng Phủ Thiên Niên, nhẹ nhàng trượt qua, trong tay lập tức có thêm một kim liên bình.
Ánh mắt chưa hề thay đổi, suy yếu chưa từng thay đổi, ngay cái chớp mắt ngắn ngủi, bàn tay nhanh như chớp đột nhiên hung hăng vỗ vào ngực Hoàng Phủ Thiên Niên.
Chớp mắt đó, huyết vụ tràn ngập.
Mặc dù lúc “Lâm Cửu” đột nhiên xuất chưởng bản năng Hoàng Phủ Thiên Niên đã cảm giác được nguy hiểm, nhưng hắn vẫn không né được một chưởng tàn nhẫn nhanh chóng của đối phương, một chưởng trực tiếp đánh vào ngực, lục phủ ngũ tạng cuồn cuộn như bị thiêu cháy, nam tử nhịn không được phun ra một ngụm tiên huyết.
“Ngươi không phải là Lâm Cửu ——” Hét lớn một tiếng, Hoàng Phủ Thiên Niên cấp nhảy lùi về phía sau cả trăm trượng, kéo dãn khoảng cách với Lâm Cửu giả mạo.
“Ha ha… Công Đức, phản xạ của ngươi quả là giảm xuống không ít a.” Giơ lên kim liên bình lên trước mặt để Hoàng Phủ Thiên Niên nhìn một chút, tay “Lâm Cửu” đưa lên mặt vuốt một cái, diện mạo thình lình xuất hiện chính là Hoàng Phủ Thiên Hách, trên mặt đã không còn một chút ôn hoà của Hoàng Phủ Thiên Hách, chỉ có khí chất như lãnh hoả, dưới ánh trăng mờ nhạt thiêu cháy mắt người xem.
“Thiên Hách….” Đồng tử co rút lại, Hoàng Phủ Thiên Niên bật thốt lên, nói: “Không, ngươi không phải Thiên Hách! Thiên Hách ở đâu, ngươi rốt cuộc là ai?!”
“Ta sao?” Hoàng Phủ Thiên Hách lộ ra nụ cười nhạt, nhét kim liên bình vào ngực, từ trên cao nhìn Hoàng Phủ Thiên Niên khoé miệng rớm máu, vừa cười vừa nói, “Công Đức, ngươi so với tên Hỗn Trọc Thanh Liên kia có thể nói là thông minh hơn không ít, lẽ nào lúc này ngươi lại ngu xuẩn lợi hại như vậy.”
“Hoàng Phủ Thiên Hách, nam tử đó vào hai năm trước đã nhảy vào hồ tự tử chết rồi, ngươi nói xem, ta là ai a?” Hai mắt nheo nheo lại, Hoàng Phủ Thiên Hách không nói quá nhiều với Hoàng Phủ Thiên Niên, chỉ cười nói: “Nếu không đi cứu người nọ, Lâm Cửu sẽ giống như hai năm trước chết đuối một lần nữa, ha ha ha…”
Nương theo tiếng cười nhạt, một con rồng màu đỏ như máu đột nhiên hú dài từ trên trời giáng xuống, Hoàng Phủ Thiên Hách nhẹ nhàng nhảy lên người Xích Long tiêu dao rời đi, lưu lại Hoàng Phủ Thiên Niên lãnh nghiêm mặt đứng đó.
“Nghiệp Hoả, đã sớm đoán được là ngươi…”
Bất đắc dĩ thán một câu, nhìn Hoàng Phủ Thiên Hách đã đi xa, Hoàng Phủ Thiên Niên cuối cùng cũng không đi truy tìm lại kim liên bình chứa tàn hồn của Diệt Thiên, mà là lựa chọn nhanh chóng nhảy vào trong hồ.
…
…
Lúc vừa nhảy vào hồ, Lâm Cửu nhanh chóng lặn xuống phía dưới, tại một mảnh thuỷ quang mông lung thấy được một nam nhân giống mình như đúc, mà nam nhân đó lại còn mỉm cười với y, rồi chầm chậm bơi lên phía trên.
Lâm Cửu biết nam nhân giống mình như đúc kia kì thực chính là Hoàng Phủ Thiên Hách ăn dịch dung đan, chỉ là lúc y không nhịn thở được nữa muốn bơi tới một bên bờ hồ khác thì lại phát hiện mình bị một dây vải màu đỏ không biết từ đâu ra cuốn lấy, dây vải bao vây hai tay hai chân y, giống như xà quấn lấy y.
Tên Hoàng Phủ Thiên Hách chết tiệt đang làm trò gì vậy?
Ra sức giãy dụa, Lâm Cửu sắp bị hồ nước khiến cho ngạt thở giãy dụa nghĩ muốn giãy ra sợi dây đỏ để bơi về phía trước, tuy rằng y chỉ cần dùng một chút pháp thuật là có thể gỡ ra cái dây muốn lấy mạng y này, thế nhưng nếu y sử dụng pháp lực, vậy Hoàng Phủ Thiên Niên ở trên bờ không chửng sẽ cảm thấy được sự tồn tại của y.
Nếu như để Hoàng Phủ Thiên Niên phát giác ra y, mà Hoàng Phủ Thiên Hách vẫn còn chưa lấy được kim liên bình, vậy công sức bao lâu nay của bọn họ sẽ đổ xuống sông xuống biển hết.
Y sẽ bị chết đuối sao?
Lâm Cửu buông tha cho việc giãy dụa, nếu như y chết, đây có lẽ là số mệnh a, huống hồ y không phải là cái gì Chí Thiện Bạch Liên sao? Chí Thiện Bạch Liên sẽ không thể chết a, chỉ sẽ đầu thai chuyển thế, tái thế thành người khác mà thôi.
Thế nhưng cần bao nhiêu năm, lại cần bao nhiêu năm y mới có thể nhớ lại chuyện kiếp trước, thậm chí kí ức của kiếp trước nữa, mà tới lúc đó Diệt Thiên ở nơi nào, đã tỉnh lại rồi, hay vẫn ngủ say trong lòng đất?
Lâm Cửu cảm giác được dòng nước lạnh lẽo dũng mãnh tiến vào trong miệng mũi y, ngay trước một khắc mất đi ý thức, nam nhân ngoại trừ mắng to Hoàng Phủ Thiên Hách ra, còn nguyền rủa Tây Sa Thương Hải ở xa tít tắp cuối chân trời, nếu như không phải bị hắn cầm túi Càn Khôn đi mất, vậy chí ít y có thể lấy ra Tị Thuỷ Châu trong đó, tên Tây Sa Thương Hải đáng ghét đó, nếu như kiếp sau để y gặp lại, nhất định sẽ hung hăng đánh hắn một trận tơi bời.
Nghĩ nghĩ, toàn bộ mọi thứ trước mắt dột nhiên mờ nhạt đi…
Dây vải Hoàng Phủ Thiên Hách thiết hạ quấn nam nhân dần dần kéo y trầm xuống đáy hồ.