Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 179: Tử thành



Ánh trăng tiêu điều khiến cho khắp chốn càng thêm lạnh lẽo, những người chết không thể nhắm mắt đều hoá thành tro tàn phiêu tán trong thiên địa, chỉ cần một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua liền tan biến sạch sẽ không còn tung tích.

Biển cát mênh mông, trở thành nơi chôn cất cuối cùng của bọn họ.

Âm phong rít gào, quanh quẩn trong Tội Ác Quốc Gia tĩnh mịch, dường như đang muốn bày tỏ sự phẫn nộ không cam lòng của họ, cuốn theo vô số cuồng sa, cuối cùng cũng chỉ có thể vô lực bị ngăn trở bên ngoài Tử Thành không cách nào tiến nhập. Một người lại một người, một năm lại một năm, dần dần chất đống lại trở thành một góc phía Tây Bắc bí ẩn nhất trên Xích Thổ Đại Địa.

Cho tới bây giờ vẫn không có ai biết rằng, trên Xích Thổ Đại Địa của hơn một nghìn năm trước căn bản không có một chút dấu vết của sa mạc. Hồi đó Xích Thổ Đại Địa thực sự đã từng tồn tại ngũ đại quốc gia, mà cuối cùng vào một nghìn năm sau, tuy vẫn là ngũ đại quốc gia đó, nhưng một nước lại từ nơi quang minh chuyển đến chỗ hắc ám không muốn người biết, Tội Ác Quốc Gia.

Như vậy, đại quốc gia thứ năm từng giống như viên minh châu đã đi nơi nào rồi? Có ai từng chứng kiến qua quá khứ mĩ lệ phồn hoa của nó, mà hôm nay, thi thể của nó lại dần dần chồng chất thành biển cát mênh mông như làn khói, bão cát quét qua mênh mang tịch mịch.

Nghiệp Hoả Hồng Liên đã từng nhìn thấy đại quốc gia thứ năm lúc nó chưa biến thành Tội Ác Quốc Gia, nơi đó rất đẹp, cũng giống như Bắc Quốc quanh năm sương tuyết khắp bầu trời, vừa đến mùa lạnh thì chung quanh tràn ngập tuyết trắng như chốn bồng lai, mà đến xuân hạ nơi đây cũng bát ngát màu xanh tươi tốt, dòng sông uốn lượn, vạn vật tường hoà, giống như thế ngoại đào nguyên khiến người ta không nỡ rời đi.

Nhưng Nghiệp Hoả Hồng Liên cũng từng chứng kiến một quốc gia vì lửa giận của một ma đầu mà biến thành tro tàn như thế nào. Chỉ trong vòng một đêm, đại quốc gia thứ năm trên Xích Thổ Đại Địa cứ như vậy mà tiêu thất dưới cơn thịnh nộ của U Minh Hắc Liên, trong màn đêm tăm tối những người bị hoả diễm hắc ám cắn nuốt còn chưa kịp phát sinh một tiếng kêu gào liền đã hoá thành bụi cát.

Cát bụi chồng chất cát bụi, cây xanh đổ rạp, sông ngòi khô cạn. Thứ còn sót lại, cũng chỉ là cát bụi mờ mịt, trong một đêm, cát bụi trải rộng khắp góc Tây Bắc trên Xích Thổ Đại Địa, từng là thế ngoại đào tiên kẻ khác muốn hướng tới vậy mà đã trở thành địa ngục đáng sợ mọi người tránh không kịp.

Ma đầu ngày thường nhìn như bình tĩnh đạm mạc đó, một khi nổi giận tức là có người chết, hơn nữa lại suýt trọn nhân số của cả một quốc gia. Ai mà biết được những hạt cát mà bọn họ dẫm nát dưới chân chính là tro tàn của những kẻ bị thiêu cháy tích luỹ ngày ngày tháng tháng mà thành cơ chứ? Nghiệp Hoả Hồng Liên biết, Diệt Thiên là một người không dễ trêu chọc.

“Chí Thiện đâu?” Hai tay chắp ra phía sau, trong màn đêm, vào lúc mọi người đã rời đi, một mạt hồng ảnh xuất hiện ở góc phòng, dưới ánh trăng thảm đạm lộ ra khuôn mặt âm u, huyết hồng cực hạn, băng lãnh cực hạn, cùng với nơi hắc ám này có vẻ vô cùng hoà hợp. Nghiệp Hoả Hồng Liên đứng ẩn thân bên một cây cột trong đại điện thấy được tất cả những gì vừa xảy ra, bàng quan, hờ hững, người có thể khiến hắn nhớ nhung để trong lòng cũng không nhiều, Chí Thiện Bạch Liên được tính là một trong số đó.

“Nghiệp Hoả.” Ma đầu vẫn còn ngồi trong đại điện, nhìn mạt hồng ảnh xa xa trong góc phòng, khoé miệng khẽ cong lên, nói: “Ngươi không cho rằng ta sẽ bởi vì những chuyện phát sinh ngày trước mà trừng phạt Lâm Cửu đấy chứ? Chí Thiện đã từng tự tay đánh ta vào địa ngục, tròn một nghìn năm đó ngươi có biết ta phải vượt qua thế nào không? Cô độc, oán hận, kiềm chế. Không sai, ta hận y, hận y vì đám dân đen vô vị, thấp kém kia mà lựa chọn vứt bỏ ta, phản bội ta.”

Bình tĩnh tự thuật hết thảy, Diệt Thiên tiếp tục thản nhiên nói: “Ta hận y phản bội, hận y vô tình, hận y không chút do dự kiên quyết xuất thủ đả thương ta, nhưng y vẫn là người ta yêu nhất, ta sao có thể nhẫn tâm thương tổn y?”

Diệt Thiên nhìn về phía Nghiệp Hoả Hồng Liên, nhẹ giọng cười nói: “Lâm Cửu hiện tại rất tốt, nếu ngươi muốn gặp y ta có thể dẫn ngươi qua, dù sao trước kia ngươi cũng rất thích cùng ta nói chuyện phiếm, ba người chúng ta cũng đã lâu rồi không cùng một chỗ trò chuyện.”

Đúng là rất lâu rồi, cũng đã hơn một nghìn năm…

Khoảng thời gian trước kia quả thật khiến con người ta cảm thấy hoài niệm, song chỉ cần nghĩ đến, lại khó tránh khỏi có chút thương cảm.

Nghiệp Hoả Hồng Liên lắc đầu, nói: “Không được, qua hai ngày nữa ta sẽ quay lại thăm y, nơi hắc ám băng lãnh thế này, chỉ sợ y sẽ không thích, nếu ta đoán không sai, có phải ngươi đưa y vào trong địa hạt mà ngươi khống chế không?”

Diệt Thiên mỉm cười, vẫn chưa đáp lại, ngược lại nói: “Lập trường của ngươi thì sao?”

“Lập trường của ta?” Nghiệp Hoả Hồng Liên khẽ cười một tiếng, nhìn ánh trăng mông lung bên ngoài cửa sổ nói: “Lập trường của ta chưa từng thay đổi, sống chết tồn vong của thế nhân không liên quan đến ta, giữa các ngươi ai là kẻ sống sót cũng không liên quan đến ta, chỉ là nếu như ngươi lại bị áp chế vào địa ngục, ta cũng sẽ cảm thấy thương tiếc cho ngươi.”

“Ha ha…” Diệt Thiên cười cười, trong lòng cũng minh bạch, dù cho Nghiệp Hoả Hồng Liên không trở thành người cùng phe với hắn, cũng sẽ không phụ giúp bọn Hoàng Phủ Thiên Niên, hắn hiểu rõ, chỉ cần có Hoa Tư ở đó, Nghiệp Hoả sẽ không quá thân cận với những người đó.

“Vẫn không muốn buông tay sao?” Nghiệp Hoả Hồng Liên hỏi: “U Minh, ngươi có thể nhốt Lâm Cửu được một thời, nhưng không nhốt được cả đời Chí Thiện, một ngày nào đó y sẽ khôi phục lại kí ức kiếp trước, công lực kiếp trước, đến lúc đó, ngươi định làm thế nào?”

Định làm thế nào?

Diệt Thiên chỉ cười cười, nhẹ giọng nói: “Lúc này đây, ai cũng không thể ngăn cản được bước chân của ta.”

Bên trong Tử Thành, khi dương quang còn chưa xuất hiện trên bầu trời, những người vẫn ẩn núp trong phủ uyển hắc ám dần dần đẩy cửa đi ra. Vào lúc hắc ám trải rộng khắp mọi ngõ ngách trên Đại Địa, lúc vị Ma tôn ngự trị vạn vật kia thức tỉnh thì cũng chính là lúc bọn họ được đưa tới đây.

Dưới ánh trăng, từng hàng binh sĩ như đội quân sắp hàng chỉnh tề loé ra bạch quang âm u tĩnh mịch, không phải là con người bằng máu bằng thịt mà là hàng hàng người chỉ còn lại một bộ bạch cốt trắng phau, hốc mắt trống không loé ra một đoàn hoả diễm yếu ớt, hàm răng va vào nhau ken két, mỗi bộ bạch cốt đều nắm trong tay trường đao, trên thân mặc một bộ chiến giáp cũ kĩ nhưng vẫn chắc chắn như xưa, giống như đao phủ cùng đợi mệnh lệnh đi thu gặt sinh mệnh.

Âm phong từng hồi, ánh trăng thanh lãnh, Tử Thành càng thêm đáng sợ quỷ dị.

Tội Ác Quốc Gia mới chỉ là khởi đầu, hắn muốn từ nơi này, từng chút từng chút biến toàn bộ Xích Thổ Đại Địa trở thành địa ngục trần gian, để cho nam nhân kia sau khi khôi phục kí ức chiêm ngưỡng món lễ vật mà U Minh tặng Chí Thiện.

Đầu đông năm đó, khi tuyết rơi cũng là lúc mang đến mùa thu hoạch thứ hai trong năm, nhưng cũng mang đến một ma đầu thức tỉnh từ trong địa ngục.

Nghiệp Hoả Hồng Liên nhìn đám quái vật từ từ tập kết trong Tử Thành không khỏi khẽ nhướn mày. Chí Thiện à Chí Thiện, ngươi đánh U Minh vào địa ngục, nay hắn không chỉ được ngươi cứu về, mà còn đánh thức được mấy con quái vật thế này. Ngươi không những không giết chết U Minh, ngược lại khiến ma đầu này được một dịp tu luyện tốt dưới địa ngục.

Chỉ là không biết, người thông minh như ngươi, lúc này đây sẽ ngăn cản người ngươi yêu nhất thế nào.

“Những người này hẳn đều là người năm đó bị ngươi đoạt đi sinh mệnh đi.” Nghiệp Hoả Hồng Liên nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn quân đoàn xương khô ngoài cửa sổ nói: “Xem ra ở địa ngục ngươi đã học được không ít thứ.”

“Địa ngục ư?” Diệt Thiên thản nhiên nói, “Nơi đó…quả thực là một nơi tu luyện vô cùng tốt a.”

….

….

Mấy ngày nay tâm trạng Lâm Cửu cứ có chút không yên, nhất là mí mắt y cứ nháy nháy liên tục, giống như sắp xảy ra chuyện gì đó rất đáng sợ, việc này kể từ khi Diệt Thiên trở về vẫn không hề giảm đi.

Diệt Thiên mới chỉ ra ngoài một lúc, mà tâm trí Lâm Cửu đã có chút hoảng hốt khó chịu.

Nhìn thấy ma đầu từ bên ngoài trở về, Lâm Cửu vội vã chạy qua, nói ra lời nói vẫn chôn sâu trong lòng: “Diệt Thiên, chúng ta cứ ở lại Tội Ác Quốc Gia, nếu như bọn Hoàng Phủ Thiên Niên không dự định buông tha cho chúng ta, chúng ta liền rời khỏi Xích Thổ Đại Địa, thiên hạ lớn như vậy nhất định sẽ có chỗ cho chúng ta dung thân.”

“Sao đột nhiên lại nói chuyện này?” Thấy tâm thần Lâm Cửu có chút không yên, Diệt Thiên đi qua nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng nam nhân, “Đương nhiên chúng ta có thể tiếp tục ở lại Tội Ác Quốc Gia rồi, ngươi đang lo lắng ta lại đánh nhau với bọn Hoàng Phủ Thiên Niên sao? Ngươi đang lo lắng cho ta sao?”

Lo lắng chứ, sao lại không lo lắng được.

Y đã từng một lần mất đi Diệt Thiên, sẽ không thể chịu đựng được việc mất đi ma đầu này lần thứ hai, nếu lại thế, y không biết mình có còn dũng khí để tiếp tục sống trên thế gian này nữa hay không.

“Ta lo lắng, sao ta lại không lo lắng a.” Cũng chỉ có từng mất đi mới biết tư vị của sự cô độc đáng sợ đến thế nào.

“Hoá ra ngươi lo lắng cho ta như vậy sao?” Giống như là có chút không tin, Diệt Thiên khẽ cười một tiếng, nhìn Lâm Cửu nói: “Yên tâm đi, bọn họ muốn thiên hạ, vậy cứ để cho bọn họ muốn, chúng ta cứ tiếp tục ở lại Tội Ác Quốc Gia, hay theo như lời ngươi, chúng ta cũng có thể rời khỏi Xích Thổ Đại Địa đến một nơi mà tất cả mọi người đều không ai biết chúng ta.”

“Vừa rồi ngươi đi ra ngoài có chuyện gì vậy?” Lâm Cửu không ngu ngốc, y biết Diệt Thiên đã từng vì nhất thống thiên hạ mà làm rất nhiều chuyện, đã đặt rất nhiều cơ sở ngầm ở các quốc gia, bây giờ y khiến cho Diệt Thiên phải từ bỏ tất cả để rời đi cùng y, ma đầu này thực sự có thể buông tay dễ dàng vậy sao? Tuy rằng Diệt Thiên đã nói như vậy, nhưng Lâm Cửu vẫn có chút lo lắng.

Diệt Thiên chỉ dành cho nam nhân một nụ cười trấn an: “Đương nhiên là vì để ngươi có thể ở Tội Ác Quốc Gia tự do đi lại, ta biết ngươi rất lo lắng cho ta, nhưng cứ yên tâm, được chứ? Ta sẽ không rời khỏi ngươi lần nữa, mà ngươi cũng sẽ không…lại rời xa ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.