Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 187: Phế hết công lực



Ma đầu đột nhiên quay lại đứng ở cửa, chắn mất lối đi của Lâm Cửu và Trần Khôi. Diệt Thiên tiến lên một bước, dùng một tay kéo lại cánh tay Lâm Cửu, tay kia nhẹ nhàng hất một chưởng về phía Trần Khôi, thoáng cái Trần Khôi giống như bị điểm thuỵ huyệt, thân thể mềm nhũn ngã xuống mặt đất.

“Y làm sao vậy?” Tay Trần Khôi bỗng nhiên liền trượt khỏi tay Lâm Cửu, Lâm Cửu thực sợ Diệt Thiên tức giận sẽ giết mất Trần Khôi, cúi đầu thấy lồng ngực Trần Khôi vẫn còn phập phồng, biết nam tử này vẫn còn hô hấp chứ chưa chết, trong lòng Lâm Cửu thoáng an tâm một chút.

Trên cánh tay cảm thấy có chút đau đớn, Diệt Thiên siết chặt cánh tay của Lâm Cửu, Lâm Cửu vừa quay đầu liền bắt gặp sắc mặt lạnh lùng của Diệt Thiên, trong mắt ma đầu hiện lên tức giận nhàn nhạt, lực đạo trên tay Lâm Cửu càng lúc càng lớn, cứ như muốn bóp nát cánh tay y vậy.

“Ngươi thật là quan tâm đến hắn nha?” Diệt Thiên không vui không giận nói.

Nhìn nam tử trước mặt, Lâm Cửu không khỏi lộ ra một tia cười khổ: “Dù sao y cũng là sư đệ của ngươi, ngươi đã từng giết sư phụ, lẽ nào hôm nay còn muốn hại luôn sư đệ của mình nữa sao? Đừng nói với ta là ngươi giữ Trần Khôi lại chỉ bởi vì tình huynh đệ giữa ngươi và y, tình cảm y dành cho ngươi là loại nào ngươi không phải không biết, nếu như không có khả năng tiếp nhận y, thì cũng đừng lợi dụng tình cảm của y để buộc y đi làm những việc không nên làm.”

Lâm Cửu không hiểu, nơi này rốt cuộc có cái gì hấp dẫn mà đáng giá để cho nhiều người như vậy vì nó chém giết lẫn nhau, y càng không rõ vì sao đến cả Diệt Thiên cũng lừa gạt mình, rốt cuộc là do chấp nhất đối với vinh quang thống nhất thiên hạ, hay là không thể quên được những người liên thủ giết mình trên băng nguyên cực bắc nên muốn báo thù?

“Diệt Thiên…vì sao ngươi phải làm như vậy, vì sao lại muốn gạt ta, nơi chúng ta ở hàng ngày đều không phải là ốc đảo thật sự, thế giới trước mắt ta lúc này mới là Tội Ác Quốc Gia chân chính, ngươi vẫn chưa từ bỏ sao? Thiên hạ này, quan trọng với ngươi như vậy sao?” Lâm Cửu nhìn sâu vào mắt ma đầu, muốn từ trong đôi mắt đạm mạc như băng của đối phương tìm thấy vết nứt nào đấy, nhưng y chỉ thấy huyễn ảnh của chính mình.

Từ trong mộng cảnh hư ảo đẹp đẽ ngã vào hiện thực tàn khốc, hoá ra cảm giác đau đớn rối rắm phức tạp khó mà nói rõ được chính là như thế này sao? Thực sự muốn khóc cũng không được.

Diệt Thiên lại gần phía Lâm Cửu, nhìn thằng vào mắt y, ôn nhu nói: “Ngươi vẫn thông minh như thế, huyễn ảnh đã bị ngươi nhìn thấu, kết giới…ngươi cũng đã đi tới, Lâm Cửu, vì sao ngươi lại không hiểu, tất cả những việc ta làm đều là vì muốn bảo hộ ngươi, lòng nhân từ và khoan dung của ngươi, có lúc sẽ khiến ta cảm thấy vô cùng mất hứng.”

“Đều là lục liên thì sao chứ?” Diệt Thiên cười lạnh nói: “Công Đức, Luân Hồi và Hỗn Độn cũng sẽ hạ thủ với ta, muốn phong ấn ta đời đời kiếp kiếp trong địa ngục, lẽ nào ngươi nghĩ bọn họ sẽ buông tha cho ta sao? Không, không có khả năng đó, dù cho bọn họ thực sự sẽ không trở lại quấy rối ta, ta cũng sẽ không bỏ qua bọn họ.”

“Lâm Cửu, ngươi hiểu không?” Hơi nghiêng đầu, Diệt Thiên nói nhỏ bên tai Lâm Cửu: “Khoan dung và nhân từ, từ trước tới giờ đều không phải là tác phong của ta, ta vốn định giấu ngươi thêm một thời gian nữa, nhưng xem ra hôm nay, hình như ngươi cũng đã biết một vài chuyện rồi, ngươi luôn luôn thông minh như vậy.”

“Thiên hạ đối với ngươi…quan trọng như vậy sao?” Trong mắt Lâm Cửu lộ vẻ khổ sở không thể nói ra, những ngày lục đục với nhau khiến tinh thần luôn luôn căng thẳng đó, y thực sự không muốn phải trở lại.

“Con người sống trên thế gian, rốt cuộc là vì thứ gì?” Khẽ buông lỏng lực đạo trên cánh tay Lâm Cửu, Diệt Thiên nhẹ nhàng nâng gương mặt y lên, nói: “Trời này, đất này, vì sao lại để chúng ta giáng xuống thế gian này, là bởi vì thế giới cần chúng ta, cần chúng ta cải biến nó.”

“Vì sao không nói cho ta biết những điều này?” Lâm Cửu quay đầu nhìn Trần Khôi đã hôn mê, lẩm bẩm nói: “Còn cả Trần Khôi….vì sao ngươi muốn lưu y lại.”

“Vấn đề của ngươi càng ngày càng nhiều.” Có chút phiền não khẽ nhíu nhíu mày, Diệt Thiên tiến lên ôm lấy eo Lâm Cửu, thanh âm trầm thấp: “Việc ta muốn làm, ngươi chỉ cần biết như vậy, ta sẽ không tiếp tục lừa gạt ngươi nữa, chỉ là ngươi lặng lẽ ra khỏi kết giới như thế, ngươi có biết ta sẽ lo lắng cho ngươi không?”

“Diệt Thiên, chuyện chúng ta cần nói bây giờ không phải là chuyện này.” Lâm Cửu nhẹ nhàng đẩy ngực Diệt Thiên ra, Diệt Thiên ép sát khiến y hơi khó thở, mà người phía sau vì động tác này của Lâm Cửu lại có chút không vui.

Đột nhiên tăng lực lên ôm sát lấy Lâm Cửu, ma đầu lạnh giọng nói: “Chuyện chúng ta cần nói chính là chuyện này, vì sao ngươi phải đẩy ta ra, ngươi muốn rời khỏi ta sao? Nếu như vừa rồi không phải ta kịp thời ngăn cản, có phải ngươi sẽ dẫn theo Trần Khôi li khai ta, Chí Thiện, ngươi đã nói sẽ vĩnh viễn không rời bỏ ta.”

Cánh tay Diệt Thiên ôm Lâm Cửu hơi siết chặt, Lâm Cửu nhịn không được muốn lui về phía sau, lại bị ma đầu gắt gao ôm lấy, dường như muốn đem y khảm nhập vào thân thể ép y không thở nổi. Trong đôi mắt trong veo như mặt hồ của ma đầu giống như đang sôi trào một ngọn lửa, tràn ngập tức giận.

Diệt Thiên như vậy, hình như trước đây Lâm Cửu đã từng gặp qua…lúc Diệt Thiên vừa tỉnh lại, ma đầu này cũng như phát điên làm đau y, mà lúc này, trong mắt Diệt Thiên lại hiện lên thần sắc quen thuộc như lúc đó, nhớ lại sự đau đớn đêm đó Lâm Cửu bắt đầu giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay Diệt Thiên.

“Diệt Thiên…ngươi buông trước đã.” Lâm Cửu hơi giãy dụa lên tiếng.

“Nếu ta thả ngươi, chẳng phải ngươi sẽ lại muốn bỏ chạy nữa sao?” Diệt Thiên bất ngờ đẩy Lâm Cửu áp lên tường, y liền đụng ngay vào bức tường cứng rắn đau ê ẩm, sau một khắc Diệt Thiên đã áp y lên đó, trong đôi mắt loé ra tâm tình ái hận đan xen phức tạp, trầm giọng nói: “Ngươi đã rời bỏ ta một lần, ta sẽ không tiếp tục để người rời đi nữa.”

“Ta không….đừng —”

Y cũng không muốn rời đi, y chỉ là muốn nghe Diệt Thiên nói sự thực mà thôi, nhưng mà còn chưa kịp nói xong, Lâm Cửu đã cảm thấy Diệt Thiên kéo vạt áo của y ra.

“Diệt Thiên, đừng như vậy —” Không phải ngươi đã nói, sẽ không đối xử với ta như vậy nữa sao?

Nỗi bất an và sợ hãi chôn giấu sâu trong kí ức bắt đầu quấy nhiễu nội tâm Lâm Cửu, y không thể chịu được lại bị đối đãi thiếu tôn trọng như vậy, y không muốn nghĩ đến, càng không muốn trải qua chuyện đáng sợ thương tâm đó thêm một lần nào.

Chống cự theo bản năng, Lâm Cửu giãy dụa càng lúc càng kịch liệt, nhiều lần nỗ lực thoát khỏi cái ôm của Diệt Thiên, thế nhưng Diệt Thiên vẫn không chịu buông tay, y giãy dụa càng lợi hại, hắn càng ôm chặt, điều này đều là do bất an đau đớn và sợ hãi sâu trong nội tâm mỗi người gây nên.

Một người muốn thoát khỏi ác mộng, một người muốn bắt lấy người đã từng rời bỏ hắn mà đi.

Ác mộng đêm đó khiến Lâm Cửu có một loại ảo giác, dường như sau khi tỉnh lại Diệt Thiên đã thay đổi, ánh mắt nhìn y cũng thay đổi, cảm giác dành cho y cũng thay đổi, Diệt Thiên ngày trước sẽ không thương tổn y, sẽ không làm trái với ý muốn của y mà mạnh mẽ thương tổn y, nhưng Lâm Cửu cũng hiểu rõ, Diệt Thiên chính là Diệt Thiên, từ trước tới giờ đều chỉ là một.

Hai loại cảm giác va chạm vào nhau, khiến Lâm Cửu trở nên thấp thỏm lo âu, người y yêu ở ngay trước mắt, thế nhưng y không có cách nào hoàn toàn nắm được đối phương.

Đối với Diệt Thiên mà nói, lẽ nào lại không phải là hai loại cảm xúc yêu hận cường liệt lẫn lộn sao?

Rốt cuộc phải làm thế nào mới tốt, Diệt Thiên đã không biết nên giữ Lâm Cửu lại thế nào, không thể tiếp tục lừa dối nữa, cũng không thể thẳng tay nhẫn tâm hạ thủ, lại càng không thể để nam tử này rời bỏ hắn, hắn yêu Chí Thiện bao nhiêu, thì cũng hận nam nhân này như vậy, hận Chí Thiện không chọn hắn, càng hận Chí Thiện không thực hiện lời đã từng hứa.

Không phải đã nói rằng đời đời kiếp kiếp đều phải ở cùng nhau, mặc kệ có xảy ra chuyện gì cũng phải ở cùng nhau sao?

Diệt Thiên hận, hận Chí Thiện vì sao nghìn năm trước lại tự mình vứt bỏ hắn vào địa ngục lạnh lẽo tối tăm mịt mùng, hận Lâm Cửu lúc này lại muốn rời bỏ hắn đi…

Nhất thời vô ý xúc động, Lâm Cửu đang giãy dụa mất đi khống chế dùng chút lực đạo, không cẩn thận đập vào ngực của Diệt Thiên.

Thừa dịp đó, Lâm Cửu thất tha thất thểu thoát khỏi cái ôm của Diệt Thiên, mà băng hàn trên mặt ma đầu lại càng phát ra dày đặc, sắc mặt lạnh lùng bình tĩnh, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve ngực trái nơi vừa bị Lâm Cửu đánh, một số chuyện trước kia, dấu vết tổn thương sâu sắc trên ngực, giống như thuỷ triều lạnh giá bao phủ lí trí của hắn.

“Ta…” Nhất thời lỡ tay đánh tới Diệt Thiên, Lâm Cửu cũng có chút bị chính hành động của mình hù doạ, y chỉ muốn ngăn Diệt Thiên lại, căn bản không nghĩ sẽ thực sự động thủ, đương lúc Lâm Cửu muốn kiểm tra xem Diệt Thiên có bị y làm bị thương hay không, lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, đã trở thành những lời vụn vặt gián đoạn rải rác…

Thân thể bỗng nhiên bị áp lên tường, Lâm Cửu ngay lập tức phát giác toàn thân mình không thể động đậy, thậm chí đến khí lực để nói cũng không có, một cảm giác mát lạnh từ cột sống lan tràn đến toàn thân, y thấy Diệt Thiên đứng trước mặt mình, trong mắt lộ ra đau xót lẫn hỏa diểm bùng cháy âm ỷ.

“Ngươi cần phải…bồi thường ta thế nào đây?”

Diệt Thiên nhẹ nhàng đặt tay lên ngực Lâm Cửu, lòng bàn tay dấy lên một đoàn hắc sắc hoả diễm bừng bừng, trong nháy mắt xuyên thấu qua thân thể Lâm Cửu, giống như dòng nước vô hình xông vào trong thân thể nam nhân.

“A —” Chân khí toàn thân giống như rơi vào khe nứt rồi ứ đọng lại, trong nháy mắt tan tành thành mảnh nhỏ, cảm giác đau đớn râm ran, khoé miệng Lâm Cửu chậm rãi chảy ra một vệt máu, ánh mắt nhìn Diệt Thiên càng ngày càng mơ hồ, cho đến lúc hoàn toàn trở thành bóng đen hôn mê bất tỉnh.

Một thân công lực của Lâm Cửu đã bị Diệt Thiên hoàn toàn phế bỏ.

Từ nơi nào nhận được, liền từ nơi đó mất đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.