Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 188: Giam cầm



Ý thức mơ hồ chìm đắm trong bóng đêm, lần đầu tiên y cảm thấy cả người bủn rủn vô lực, khí lực giống như bị người tháo cạn, chỉ còn lại một cái vỏ rỗng, xụi lơ trong một mảnh mềm mại ấm áp, thậm chí đến sức để mở mắt cũng không có.

Nương theo ý thức dần dần rõ ràng, Lâm Cửu nỗ lực mở mắt ra, mí mắt giống như bị hai khối đá khổng lồ đè nặng không tài nảo mở nổi, nam nhân chìm trong bóng tối chỉ có thể cắn răng cố gắng nắm lấy tất cả thứ gì có thể nắm, một thứ gì đó mềm mại trơn nhẵn bị Lâm Cửu chộp vào trong tay.

Cắn răng mượn sức sử lực, Lâm Cửu cũng không biết qua bao lâu, có lẽ chỉ mới vài phút, hoặc cũng có thể dài mấy tiếng đồng hồ, rốt cuộc Lâm Cửu cũng đã từ từ hé được mí mắt ra, nhưng đập vào mắt vẫn chỉ là một mảnh mờ mịt, mức độ mờ mịt thậm chí khiến Lâm Cửu nghĩ rằng mình đã bị mù.

Cho đến khi ánh trăng thanh lãnh từ ngoài cửa xuyên thấu qua khung cửa sổ chiếu vào, Lâm Cửu mới biết hoá ra y chưa bị mất thị lực, thế nhưng thân thể của y, sao đột nhiên cảm thấy vô lực như vậy, giống như người cá tách rời biển rộng chỉ có thể nằm xụi lơ trên giường phì phò hít thở, chỉ mấy động tác nho nhỏ cũng khiến mồ hôi y vã ra như tắm, mệt không chịu được.

Nam nhân vừa mở mắt nằm nghiêng trên giường, Lâm Cửu thở hổn hển chậm rãi khôi phục sức lực, từ lúc ý nghĩ thanh tỉnh thì bắt đầu nhớ lại chuyện xảy ra lúc trước, tự nhiên y biến thành cái dạng này, có phải là do một chưởng Diệt Thiên vỗ vào ngực y không?

Kinh mạch trong cơ thể, chân khí như dòng nước lưu động trong thân thể, dưới một chưởng của Diệt Thiên đông lại thành một lớp băng mỏng, chỉ cần chạm nhẹ, thì ngay lập tức sẽ vỡ vụn, tan rã trong cơ thể y, đến một chút dấu vết cũng không tìm được, mặc dù Lâm Cửu không quá tinh thâm võ công của thế giới này, nhưng về cơ bản y cũng đoán ra được tám chín phần mười.

Võ công của y, chỉ sợ đã bị Diệt Thiên một chưởng phế bỏ hết.

Mới chỉ trong vòng một năm, Lâm Cửu liền từ một nam tử võ công không tầm thường quay trở về với thời gian sống trên Vọng Nguyệt Sơn kia, văn không thành võ bất tựu, liền đến giết con gà cũng không xong.

Võ công của y đều là do Diệt Thiên ban tặng, hôm nay ma đầu đó cũng chỉ là thu hồi về mà thôi, thuận tiện huỷ đi căn cơ của y, khiến cả đời y không thể nào tụ tập lại chân khí trong thân thể, điều đó cũng có nghĩa là cả đời này Lâm Cửu chỉ là một phế nhân không có võ công.

Từ một người có thể cưỡi phượng bay lên cửu thiên, cả trăm mét, lên trời xuống đất, “tiên hiệp” phong lưu tiêu sái, trong nháy mắt rớt xuống thành một phế nhân còn không bằng cả một tên phàm nhân bình thường, tư vị như vậy quả thực không được tốt lắm, tâm lí chênh lệch quá lớn, thực sự khiến Lâm Cửu có chút dở khóc dờ cười.

Lẽ nào đây chính là đạo lí “thứ của ngươi chính là của ngươi, đã không phải của ngươi thì dù thế nào cũng không phải của ngươi” sao?

Là Diệt Thiên đưa y từ một tên phế sài đến võ công cơ bản cũng không biết biến thành người có thể hợp tu với mình, mà hôm nay, đại ma đầu đó chẳng qua chỉ thu hồi lại mọi thứ mà thôi, thu hồi từ trên người y, không lưu lại một chút vết tích.

Tâm lí chênh lệch do bị mất võ công sao có thể so được với nội tâm mờ mịt của Lâm Cửu bây giờ? Lúc này, nhớ đến đủ loại thân cận tương ái từng có giữa y với Diệt Thiên, đột nhiên khiến Lâm Cửu có một loại cảm giác châm chọc, quá khứ đã qua không bao giờ có thể trở lại, nếu như lúc đó biết trước sẽ có ngày này, có thể lúc tại băng nguyên cực bắc y sẽ không lựa chọn cứu Diệt Thiên nữa.

Cứ để bọn họ cùng xuống địa ngục là được rồi, so với cảnh còn người mất như hiện tại đỡ hơn một chút, chí ít…vào lúc đó hồi ức tốt đẹp vẫn còn tốt đẹp, chưa bị phá hỏng, ít nhất lúc đó, y còn chưa vì làm cho Diệt Thiên tỉnh lại mà phải để bản thân mình nằm dưới thân kẻ khác….

Võ công không có thì không có, thế nhưng tốt đẹp đã từng có, thế nào cũng không trở về được.

“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa bị người ta đẩy ra, nam nhân nằm trên giường bởi vì đưa lưng về phía cửa phòng nên không nhìn thấy người đến là ai, nếu như là trước đây, cho dù y không có khả năng lập tức phát giác ra người phía sau là ai, chí ít cũng có thể trước lúc người đó tới thì đã phát hiện.

Có điều hôm nay y đã trở thành một người bình thường, vẫn phải chờ đến lúc đối phương đẩy cửa mới biết có người tới, không nhìn thấy đối phương, không nghe thấy thanh âm đối phương, cũng không biết đối phương là ai.

“Diệt Thiên…là ngươi sao?” Lâm Cửu vẫn duy trì tư thế cũ không hề động đậy, không phải y không muốn động, mà y thực sự không có khí lực để động dù chỉ chút xíu, cứ như vậy đi, cứ nằm như đất bùn là được rồi, không có khí lực, càng không có nghị lực, dù sao thì cũng chẳng quan trọng.

Lâm Cửu chỉ nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, sau đó không biết là ai vào, không nghe thấy tiếng bước chân, cũng không biết có người đi tới hay không.

Trực giác, mấy loại trực giác thế này có thể tin tưởng sao?

Mặc dù không có cách nào có cảm giác nhạy bén như trước kia, nhưng Lâm Cửu vẫn luôn có một loại trực giác, người vào lúc này hình như không phải Diệt Thiên, người đó không có loại khí tức và cảm giác khiến y cảm thấy quen thuộc như dĩ vãng, có điều y đã không còn võ công nữa, nói không chừng loại trực giác này là vì y đã không còn cảm giác được Diệt Thiên nữa chăng?

Trần Khôi đứng ở cửa nhìn nam nhân quấn kín chăn nằm không nhúc nhích trên giường, từng bước đến gần nam nhân, ngay lúc y sắp đến bên giường, Trần Khôi đột nhiên cảm giác được ánh mắt băng lãnh đâm xuyên qua lưng mình, cảm giác lạnh lẽo thấu xương khiến y nhịn không được khẽ run rẩy.

Vừa quay đầu lại, Trần Khôi liền thấy ma đầu đứng ở cửa.

Trần Khôi cúi đầu không nói gì, chỉ là nhanh chóng bước ra khỏi phòng, lúc đi ngang qua Diệt Thiên, nam nhân đó cũng không thèm liếc nhìn y một cái, Trần Khôi không dừng cước bộ tiếp tục rời khỏi căn phòng Lâm Cửu trụ, trong nháy mắt vừa rồi, Diệt Thiên đã biết, cảm giác được sát ý của y đối với Lâm Cửu.

Cúi đầu nhìn đôi tay của mình, khoé miệng Trần Khôi lộ ra ý cười tự giễu, kì thực sư phụ nói không sai, y trời sinh chính là một ám sát giả, rõ ràng chỉ muốn đến xem xem Lâm Cửu bây giờ thành cái dạng gì, thế nhưng lúc thấy đối phương không có sức chống cự thì đột nhiên muốn cắt đứt yết hầu của nam nhân đó.

Y đố kị…y đang đố kị gì cái gì đây?

Không nên đố kị nữa, lúc này Lâm Cửu đã không còn công lực, đã bị sư huynh của y phế đi công lực, trong lòng Diệt Thiên chỉ sợ đã không còn coi trọng Lâm Cửu như trước nữa, nội tâm của y hôm này càng kiên quyết hơn Lâm Cửu, thực lực càng cường đại hơn, người có thể đứng bên cạnh Diệt Thiên thống lĩnh thiên hạ…hẳn nên là y a.

Dù cho cả đời không nhìn thấy ánh sáng cũng không sao, y tình nguyện làm cái bóng cho Diệt Thiên, cũng không muốn trở thành một hạt bụi hư vô biến mất theo gió.

Y của ngày hôm nay, cần gì phải đố kị thương cảm với nam nhân đã mất đi sự tín nhiệm của Diệt Thiên nữa cơ chứ?

….

….

Bước một bước vào trong phòng, bước tiếp theo đã đi tới bên giường, Diệt Thiên vươn tay đặt lên vai Lâm Cửu kéo ngửa ra, nam nhân như bùn nhão liền từ nằm nghiêng chuyển thành nằm thằng trên giường, như vậy, Lâm Cửu cũng liền thấy được Diệt Thiên vây phía trên y, đang cúi xuống nhìn mình.

Quả nhiên chính là Diệt Thiên sao? Thế nhưng vì sao lại cảm thấy mất mát a….

Không phải bởi vì vừa rồi trực giác của y cho rằng người vào phòng không phải là Diệt Thiên, mà lúc này, Diệt Thiên lại xuất hiện trước mặt y thôi sao?

Diệt Thiên ngồi bên giường, động tác ôn nhu ôm lấy nam nhân xụi lơ vô lực để y tựa lên đùi hắn, cúi đầu nhìn nam nhân, nhẹ giọng nói: “Vừa mất đi công lực sẽ có một chút khó thích ứng, cảm giác vô lực như vậy chỉ cần qua một ngày thì sẽ biến mất.”

Lâm Cửu chỉ nhìn ma đầu, lại không biết nên nói gì.

“Để cho ngươi an an ổn ổn ở lại đây, ta chỉ có thể tạm thời phế đi võ công của ngươi, nếu còn để ngươi có đôi cánh thêm ngày nào, chỉ sợ ngươi sẽ bay đi mất”. Nhẹ nhàng than một câu, ma đầu chỉnh lại tóc cho Lâm Cửu, dịu dàng nói: “Ngươi đừng hận ta, càng không cần sợ ta, ta vẫn là ta, Diệt Thiên chính là Diệt Thiên, U Minh cũng vẫn là U Minh, ngày nào ta còn ở đây, ta sẽ không để cho bất cứ ai thương tổn ngươi.”

“Thiên hạ này ta phải đạt được, mà ngươi, ta cũng muốn.” Diệt Thiên ngẩng đầu xuyên qua khung cửa sổ nhìn về phương xa, Chí Thiện là người hắn muốn nắm trong tay hơn bất kì cái gì, nhưng mà lúc này đây, hắn cũng không muốn để cho nam nhân này có cơ hội và năng lực phản kháng hắn.

Diệt Thiên thì thào nói: “Lâm Cửu, ta chỉ không muốn để ngươi rời đi, chỉ muốn ngươi ngoan ngoãn ở bên ta mà thôi, phế đi võ công của ngươi, cũng là do bất đắc dĩ, nhưng là hành động bất đắc dĩ để ta an tâm, dù cho hôm nay ngươi vẫn còn yêu ta, sẽ không thực sự rời bỏ ta, nhưng sau đó thì sao….”

Chuyện sau này, ai có thể biết trước chứ?

Diệt Thiên cũng không thể khẳng định Lâm Cửu hiện tại có thể sẽ thay đổi hay không.

Khi Lâm Cửu chưa khôi phục lại kí ức kiếp trước, Lâm Cửu có thể giống như bây giờ mặc kệ phát sinh chuyện gì vẫn đều lưu lại bên hắn, thế nhưng nếu có một ngày Lâm Cửu đột nhiên khôi phục lại kí ức kiếp trước, khôi phục lại công lực của Chí Thiện, thì U Minh cũng không biết Lâm Cửu lúc đó hoặc là Chí Thiện, có còn nhớ lời đã từng hứa hay không.

Có còn phản bội lời bọn họ từng hứa với nhau, dẫm vào vết xe đổ ngàn năm trước, có còn một lần nữa nhân lúc hắn không chú ý, xuất chưởng bất ngờ, đánh hắn vào địa ngục tối tăm mịt mùng cô độc cả đời nữa không.

Diệt Thiên cúi đầu hôn lên trán nam nhân, hắn cầm lấy tay Lâm Cửu, nói: “Chúng ta sẽ luôn bên nhau, ta muốn ngươi thấy ta từng bước đoạt được thiên hạ này thế nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.