Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 193: Hổ thẹn



Mở mắt liền thấy một nữ tử ngồi bên giường, đã có vài lần tìm được đường sống trong chỗ chết nên Lâm Cửu về cơ bản đã xác định được y không phải đang ở địa ngục hay thiên đàng, có lẽ nữ tử này là người đã cứu y.

Còn nhớ lúc y từ trên người tiên hạc nhảy xuống, dưới chân là cát vàng ngập trời, huyền nhai y đã nhảy rồi, hồ cũng đã nhảy, hôm nay lại nhảy xuống biển cát, tiếc rằng y còn chưa kịp rơi vào biển cát thì đã hôn mê bất tỉnh, cũng không biết bị chôn trong cát thì sẽ có tư vị thế nào.

Mạng của y cứng như vậy, huyền nhai hồ nước sa mạc gì gì đấy đều đã nhảy một lần mà vẫn còn sống, không bằng lần sau thử cái khác xem sao, phỏng chừng là cũng sẽ không chết được, mệnh không thể tuyệt a.

“Xin cho hỏi…đây là đâu?” Nằm trên giường, Lâm Cửu nhìn nữ tử bên cạnh nhẹ giọng nói, đồng thời quan sát xung quanh nơi này một chút.

Trong phòng đốt đèn dầu, có chút mùi dầu mỡ, không phải là mùi hương dễ chịu, có lẽ được làm từ mỡ động vật, căn phòng không tính là mới, có chút cũ kĩ, tường có vết loang lổ, có vài nơi đã lộ ra màu vàng đất, ở đây tuy không tráng lệ, nhưng vô cùng sạch sẽ.

Cửa sổ đóng kín mít, tuy không nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài, nhưng Lâm Cửu biết bây giờ đang là ban đêm, lẽ nào toàn bộ Tội Ác Quốc Gia đều không có ban ngày, không có ánh mặt trời, chỉ còn lại bóng đêm vô cùng vô tận thôi sao? Lâm Cửu không khỏi có chút thổn thức, nếu chỉ có ban đêm, vậy sa mạc hoang vắng này ngay đến một cái cây chắc cũng tuyệt tích rồi.

Đến lúc này, Lâm Cửu vẫn còn mải mê suy nghĩ đến tác dụng quang hợp của thực vật.

“Địa phương nhỏ nơi chúng ta đang trụ này, không có tên.” Nữ tử mặc y phục vừa dày vừa nặng, cả người đều bị vây kín bên trong, trên y phục còn có chút bụi cát, Hoả Vũ còn chưa kịp trở về phòng mình tắm giặt y phục liền tới chiếu cố Lâm Cửu. Có lẽ là do cả ngày sống trong sa mạc, màu da của Hoả Vũ giống màu sô-cô-la đẹp mà khoẻ khoắn, cả người thoạt nhìn liền khiến người ta muốn thân cận.

“Vận khí của ngươi thật tốt, nếu không phải nhờ ta phát hiện ra ngươi ở trong đống cát, chỉ sợ lúc này ngươi không phải ở trên giường ngủ, mà là nẳm trong sa mạc chờ đầu thai.” Tính cách Hoả Vũ cởi mở, thấy Lâm Cửu tỉnh liền cười nói với nam nhân, “Ngươi có thể tự đứng lên không? Nếu ngươi có thể tự đứng lên được thì trước hết hãy thay đổi y phục ướt sũng trên người ngươi, chớ để cảm lạnh.”

Dừng một chút, Hoả Vũ chớp chớp đôi mắt to, vừa cười vừa nói: “Nếu ngươi không thể tự làm, ta đây liền giúp ngươi cởi y phục.”

Lâm Cửu lúng túng, tuy rằng y nhảy xuống biển cát hôn mê một lúc, nhưng lúc này vẫn có thể ngồi dậy động một chút, để một nữ hài tử giúp mình cời y phục, Lâm Cửu vẫn cảm thấy có chút xấu hổ.

Lâm Cửu vội vàng nói: “Đa tạ cô nương, tự ta làm được rồi.”

“Vậy sao…” Trên mặt lộ ra thần sắc tiếc nuối rõ ràng, Hoả Vũ cũng không cố kị đến sự xấu hổ của Lâm Cửu, nói: “Ngươi không cần miễn cưỡng bản thân a, dù sao ta giúp ngươi thay quần áo cũng không phải là ta chịu thiệt.”

Che miệng cười cười, Hoả Vũ đem một bộ y phục của bọn họ đặt bên giường Lâm Cửu, nói: “Bạch y này của ngươi có chất liệu thật tốt, trước đây ta vẫn thường hay đi loanh quanh bên ngoài, thỉnh thoảng cũng sẽ mang theo một ít y phục, như là người Trung Thiên Quốc sẽ rất ưa thích loại y phục này của ngươi, mỏng manh phiêu dật, đáng tiếc khó giữ được ấm, lại xa hoa đắt tiền, chúng ta không có khả năng mua nổi, dù có mua về cũng không mặc được, buổi tối ở sa mạc rất lạnh, y phục này của ngươi không mặc được, đặc biệt là khi gió thổi, y phục dù có trắng thế nào cũng phải biến thành màu tro”.

“Đa tạ”. Lâm Cửu ngồi dậy, nhìn Hoả Vũ, người nọ từ nãy đến giờ vẫn chăm chú quan sát y, Lâm Cửu không khỏi cười cười, nói: “Cô nương, có thể phiền cô tạm thời lánh ra ngoài một chút được không, ta trước thay y phục”.

“Đi đây, ngươi nhanh thay y phục rồi lau qua một chút, ngươi còn chưa ăn gì ha? Ta đi lấy đồ ăn cho ngươi rồi quay lại, thuận tiện thông báo với thủ lĩnh ngươi đã tỉnh.” Đi được ba bước lại quay đầu lại, Hoả Vũ lưu luyến không nỡ rời đi.

Sau khi nữ tử rời khỏi, Lâm Cửu mới tựa trên giường nhẹ kho khan hai tiếng, chỉ cảm thấy đầu óc có chút choáng váng khó chịu, ngực cũng buồn bực, sống nhiều năm như vậy, Lâm Cửu biết đây là điềm báo của bệnh cảm cúm phát sốt, cũng đúng thôi, giờ đây y đã là một người bình thường, hết chơi lặn nước rồi lại nhảy từ trên không, là một người bình thường bị lăn qua lộn lại như thế khẳng định cũng sẽ không chịu nổi.

Lâm Cửu nhanh chóng cởi y phục ướt đẫm trên người, y phục Hoả Vũ đưa tới đương nhiên không thể so sánh với y phục mỏng như cánh ve trước đây của mình, tuyết y ngày trước còn trơn mềm hơn cả tơ lụa, mặc trên người mát mẻ dễ chịu, có thể giữ ấm được một chút.

Sau khi cởi y phục, Lâm Cửu từ trên giường bước xuống dùng khăn mặt nhúng nước lau qua bụi cát trên người, trong sa mạc thiếu nước, nên không thể giống như trước kia tắm trong đại dũng, Lâm Cửu cũng tạm chấp nhận, chỉ cần trên người sạch sẽ thì được rồi.

Sau khi lau xong, Lâm Cửu cầm lấy y phục Hoả Vũ mang đến, y phục Hoả Vũ mang đến toàn bộ là màu tro ảm đạm, sờ lên vô cùng thô ráp và dày, xúc cảm không phải quá tốt, nhưng Lâm Cửu sao có thể nghĩ nhiều như vậy, nhanh chóng mặc vào, y phục màu tro dày tuy không tốt lắm, cũng không đẹp mấy, nhưng cảm giác mặc lên người cũng không tồi, chí ít Lâm Cửu lập tức cảm thấy ấm áp hơn nhiều.

Y phục xám chịu bẩn, ở trong sa mạc nơi mà thiếu nước bão cát khắp bầu trời thế này, thì màu tro quả là tốt hơn màu trắng.

Lâm Cửu mặc xong y phục chưa lâu, Hoả Vũ liền mang thức ăn trở về, đặt cơm nước nóng hổi sang một bên, Hoả Vũ đứng tại chỗ ngắm Lâm Cửu vừa thay sang y phục màu xám, quan sát từ trên xuống dưới một lúc mới vừa cười vừa nói: “Y phục này xấu như vậy, vậy mà mặc lên người huynh lại trở nên dễ xem, xem ra người đẹp thì mặc gì cũng vẫn đẹp.”

“Tại hạ Lâm Cửu, đa tạ cô nương cứu mạng, ơn này Lâm Cửu suốt đời khó quên, còn chưa thỉnh giáo phương danh của cô nương?” Lâm Cửu nói.

“Huynh cứ gọi muội Hoả Vũ là được rồi, Lâm đại ca.” Hoả Vũ cười, con mắt liền cong thành hình trăng khuyết, hàm răng trắng loé sáng, “Lâm đại ca, muội đã thông báo với thủ lĩnh chuyện huynh tỉnh lại, ngài ấy lập tức qua đây, huynh trước ngồi xuống ăn một chút gì đó rồi nghỉ ngơi, nhưng mà mạng của huynh cũng ghê gớm thật đấy, không chỉ có thể sống sót từ trong bão cát, mà còn có thể tỉnh lại nhanh vậy.”

“Nếu không nhờ cô nương cứu giúp, thì mệnh này của Lâm Cửu dù có lớn mấy cũng không qua được.” Lâm Cửu nói: “Hoả Vũ cô nương đừng gọi ta là Lâm đại ca nữa, cứ gọi thẳng tên ta là được rồi.”

“Không, muội sẽ gọi huynh là Lâm đại ca.” Nữ tử tinh nghịch nói.

Lâm Cửu bất đắc dĩ cười cười, dưới ánh nhìn chăm chú của Hoả Vũ ăn linh tinh một chút, uống một ít nước, sau đó liền quay về giường nằm, kì thực lúc này y đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi rồi, nhưng mà có thể ở trong phòng, có thể tẩy một chút, ăn uống chút đồ, hiện tại đã không còn mệt mỏi như lúc trước nữa.

Nhưng Lâm Cửu cũng không biết ngại mà lăn ra ngủ, Hoả Vũ vẫn còn ở bên cạnh ánh mắt lấp lánh hữu thần nhìn y, nhìn đến mức Lâm Cửu thấy có chút xấu hổ, hơn nữa Hoả Vũ cũng nói qua, thủ lĩnh của bọn họ sắp tới.

“Lâm đại ca, huynh là người ở đâu, ở trong sa mạc lạc đường sao, sao lại chạy đến Tội Ác Quốc Gia?” Hoả Vũ là người ở Tội Ác Quốc Gia rất lâu, ai là người của Tội Ác Quốc Gia, ai không sống ở Tội Ác Quốc Gia, nàng có thể biết rõ rành rành, làn da Lâm Cửu mềm mại mịn màng đâu giống như người đã trải qua bão cát ăn mòn, huống chi y phục mà nam tử này thay ra lại trân quý như thế.

Lâm Cửu gật đầu, nói: “Ta ở sa mạc lạc đường, đến Tội Ác Quốc Gia vốn là muốn tìm người, thế nhưng không nghĩ tới…không nghĩ tới Tội Ác Quốc Gia lại biến thành thế này, không có ban ngày, chỉ có đêm tối.”

Lâm Cửu không phải là người thích nói dối, có điều lúc này vẫn nên che giấu một chút thì tốt hơn, dù sao cũng không thể nói hết chuyện của mình cho đối phương biết, lạc đường cũng coi như là nói thật ha, tìm người cũng xem như đúng, chỉ là y muốn ra ngoài Tội Ác Quốc Gia để tìm Vân Nhiễm thôi.

Nhưng Lâm Cửu nhắc tới dị biến của Tội Ác Quốc Gia, trên khuôn mặt Hoả Vũ tức khắc lộ ra thần sắc bị phẫn không thôi, nói: “Lâm đại ca, huynh có điều không biết, gần đây sự kiện lạ xuất hiện trong Tội Ác Quốc Gia không chỉ có một, trên bầu trời không còn thái dương, dưới mặt đất thì lại xuất hiện đội quân xương khô đáng sợ, bọn họ đi khắp nơi tàn sát bách tính, chiếm lĩnh thành trì, nếu ai không theo, thì sẽ tàn sát hàng loạt dân trong thành.”

“Trong bọn muội không biết đã có bao nhiêu người chết dưới tay ác ma, huynh nói xem, lão thiên gia sao lại thả bọn ma quỷ đáng sợ này ra chứ.” Hoả Vũ thần tình bi thương nói.

Ma quỷ không phải do lão thiên gia thả ra, mà là chính Lâm Cửu y thả ra.

Nghe Hoả Vũ nói ra lời bất bình, trong lòng Lâm Cửu đắng chát, tất cả mọi chuyện Tội Ác Quốc Gia gặp phải hôm nay đều là do y tạo thành, nếu không phải lúc đầu y cứu tỉnh Diệt Thiên, thì Tội Ác Quốc Gia sao lại có thể biến thành nơi thảm thương không có ban ngày, gặp tai ương đổ máu như lúc này chứ.

“Hoả Vũ cô nương, cô có biết Vọng Nguyệt Sơn ở Hoàng Phủ Đế Quốc không? Ta quen biết vài vị tiên hiệp trên núi, nếu như ta có thể ra khỏi Tội Ác Quốc Gia, nhất định ta sẽ đến Vọng Nguyệt Sơn thỉnh tiên hiệp hỗ trợ, dẫn người quay lại Tội Ác Quốc Gia giúp Tội Ác Quốc Gia khôi phục lại dáng dấp ban đầu.” Lâm Cửu nội tâm hổ thẹn không ngớt cũng không dám nói chân tướng cho đối phương, sau khi nghe Hoả Vũ nói, Lâm Cửu vội vã muốn mau chóng quay về Vọng Nguyệt Sơn.

“Thực sự? Thật tốt quá! Không nghĩ tới Lâm đại ca huynh quen biết với tiên hiệp, việc này muội nhất định sẽ bẩm báo với thủ lĩnh, ai nha, huynh xem cái tính hồ đồ của muội, Lâm đại ca vừa mới tỉnh lại lúc này còn suy yếu, huynh trước cứ nghỉ ngơi một chút đi, Hoả Vũ sẽ không quấy rầy huynh nữa, bây giờ muội đi báo tin tức tốt này cho thủ lĩnh.” Sau khi nói xong, Hoả Vũ hưng phấn chạy ra ngoài.

Lâm Cửu khẽ cười khổ, Tội Ác Quốc Gia biến thành bộ dáng như ngày hôm nay, ít nhiều gì cũng có chút quan hệ với y, cũng không biết tiên hạc có thuận lợi bay ra khỏi sa mạc hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.