Hiếm khi gặp được bằng hữu, ngày hôm nay Lâm Cửu xuống bếp chuẩn bị chút ít điểm tâm, đeo bao tay lấy ra món điểm tâm kiểu Tây Âu từ trong lò nướng, Lâm Cửu đặt điểm tâm vào đĩa, cởi bao tay ra, lúc bưng cái đĩa đang chuẩn bị đi về hướng nhà ăn, bên ngoài đột nhiên xông tới một vị cố nhân.
“Lâm Cửu…” Vừa nhìn thấy Lâm Cửu, cố nhân nhanh chóng ba bước thì hai bước tới bên cạnh Lâm Cửu, đưa tay kéo cánh tay Lâm Cửu lại, trên mặt lộ ra sắc thái kinh hoàng, “Không có việc gì chứ?”
Lâm Cửu chẳng hiểu ra sao, nhìn cố hữu bất thình lình xuất hiện, nghi hoặc hỏi: “Hoàng thượng? Sao vậy, sao ngươi lại hoảng hốt như thể đã xảy ra chuyện vậy, sao đột nhiên lại tới đây.”
Người hẳn nên ở trong Hoàng Phủ Đế Quốc cách xa nghìn dặm đột nhiên xuất hiện trước mặt, Lâm Cửu bị Hoàng Phủ Thiên Niên doạ chút chút.
“Xem ra không có việc gì… không có việc gì là tốt rồi.” Hoàng Phủ Thiên Niên như trút được gánh nặng thở hắt ra một hơi, lời nói khiến Lâm Cửu không tài nào hiểu nổi.
Lâm Cửu quay người lại đưa đĩa điểm tâm cho người bên cạnh, dặn hạ nhân mang điểm tâm đi trước.
“Cái gì mà không có việc gì là tốt rồi, nói cứ như ta sẽ xảy ra chuyện gì ấy.” Lâm Cửu cười cười, quả thật lâu rồi y không thấy Hoàng Phủ Thiên Niên hoảng hốt như thế, không phải Hoàng Phủ Thiên Niên đang lo lắng cho y, nên mới vội vàng chạy từ Hoàng Phủ Đế Quốc đến đây đấy chứ? Lâm Cửu nhất thời có hút hồ đồ.
“Diệt Thiên không ở đây đúng không?” Không lựa chọn trả lời câu hỏi của Lâm Cửu, Hoàng Phủ Thiên Niên hỏi về đại ma đầu kia.
“Đúng vậy, hắn có việc cần ra ngoài, nhưng lập thệ với ta, hắn đi lúc này không phải để làm chuyện gì xấu,” Sợ Hoàng Phủ Thiên Niên hiểu lầm nam nhân nọ, Lâm Cửu vội vàng giải thích thay Diệt Thiên, “Đợi đến khi hắn trở về, ta sẽ cùng hắn quy ẩn, chuyện trong thiên hạ chúng ta không quản đến nữa, các ngươi không cần lo lắng.”
Hoàng Phủ Thiên Niên nhìn Lâm Cửu, trong mắt tựa hồ cất giấu một chút thương cảm nhàn nhạt, hắn lắc đầu, nói: “Ta tới đây không phải là để đánh nhau với Diệt Thiên… ta lo lắng cho ngươi.”
Đã bỏ lỡ nhiều lần như vậy, hôm nay đã chẳng thể thay đổi được chuyện gì, Hoàng Phủ Thiên Niên đã hiểu thông, cũng không tiếp tục cất giấu cảm tình như trước đây nữa.
“Cám ơn.” Lâm Cửu chỉ cười đáp, có chút cách trở giữa bằng hữu với nhau.
“Xảy ra chuyện gì sao?” Cứ cho là lo lắng y, cũng không tất yếu phải bôn ba từ Hoàng Phủ Đế Quốc tới Trung Thiên Quốc ha, Lâm Cửu hiếu kì hỏi.
“Đích thật là có vài chuyện, có người lấy trộm Thúc Phược Kim Liên của ta,” Hoàng Phủ Thiên Niên dừng lại chốc lát, sau đó lấy ra từ trong ngực một miếng ngọc bội, “Ngọc bội này, ngươi còn nhớ không?”
Hoàng Phủ Thiên Niên vẫn thường nghĩ, nếu khi đó hắn đưa ngọc bội cho Lâm Cửu không buông tha, thì liệu ngày hôm nay có có gì khác biệt hay không? Chỉ là sau hắn lại nghĩ, có lẽ sẽ chẳng có gì khác biệt cả.
Không phải của hắn, cuối cùng cũng chẳng phải của hắn.
Hắn cùng với Lâm Cửu chẳng qua chỉ là hữu duyên vô phận mà thôi.
“Nhớ chứ, là lần đầu tiên ta gặp ngươi, ngươi giấu nó ở phía sau tượng phật đây mà,” Lâm Cửu liếc mắt nhìn nhận ra đây là miếng ngọc bội y đưa cho Hoả Vũ và A Ngưu, “Sau đó ta vẫn mang theo bên người, lúc ở Tội Ác Quốc Gia đã đưa cho hai người bằng hữu, ta còn muốn đa tạ ngươi đã thu lưu bọn họ.”
“Liên tử*(dây xích) chính là do bọn họ thâu.” Hoàng Phủ Thiên Niên diện vô biểu tình nói khiến Lâm Cửu sửng sốt.
Hoả Vũ và A Ngưu thâu kim liên của Hoàng Phủ Thiên Niên? Không có khả năng nha, không phải là nói Hoả Vũ và A Ngưu sẽ không thâu, mà là muốn thâu được đồ từ trên người Hoàng Phủ Thiên Niên không phải là việc mà người thường có thể làm được, Lâm Cửu không tài nào tưởng nổi Hoả Vũ và A Ngưu lại có thể trộm được đồ bên người Hoàng Phủ Thiên Niên.
Tựa hồ nhìn ra nghi vấn của Lâm Cửu, Hoàng Phủ Thiên Niên bổ sung thêm: “Hai người bọn họ không có khả năng trộm đi kim liên từ trên người ta, lời giải thích duy nhất chính là… có người ở sau màn giúp bọn họ một tay, mà người này có thể rất quen thuộc với ngươi, thậm chí muốn đối phó với ngươi, nhưng mà còn may, hiện tại ngươi không có việc gì.”
Hoàng Phủ Thiên Niên vừa nói hết lời, lại thấy Lâm Cửu sững sờ tại chỗ.
“Sao vậy?” Hoàng Phủ Thiên Niên quan tâm hỏi.
“Nguy rồi…” Sắc mặt Lâm Cửu nháy mắt liền trở nên trắng bệch, đến ngay cả thanh âm cũng càng lúc càng run rẩy, “Hoả Vũ và A Ngưu… đang ở chỗ ta.”
Lúc này bên ngoài truyền đến thanh âm lo lắng vội vã của cung nữ.
“Lâm tiên sinh hai vị khách nhân trong nhà ăn không thấy đâu cả, tiểu thiếu gia cũng không thấy, chúng ta tìm thế nào cũng không thấy!”
“An Chi…” Lâm Cửu cảm thấy như có một chậu nước lạnh dội từ đỉnh đầu xuống toàn thân y.
…
…
“Ta không hiểu, vì sao bọn họ… bọn họ lại muốn mang An Chi đi, nếu như muốn đối phó với ta, thì cứ tìm ta là được rồi.” Ngồi trên ghế nhìn chiếc xe trống không, Lâm Cửu thầm hít sau một hơi nỗ lực bình phục tâm tình bất an của mình, đến giờ y vẫn không thể ngờ được rằng Hoả Vũ và A Ngưu cư nhiên lại mang hài tử của y đi.
Hoàng Phủ Thiên Niên ngồi bên cạnh, theo những gì vừa chứng kiến, Hoàng Phủ Thiên Niên có thể đoán ra được đại khái phần nào, Hoả Vũ và A Ngưu đã đến Trung Thiên Quốc trước hắn một bước, chẳng qua hai người nọ không trực tiếp đối phó Lâm Cửu, mà là mang một hài tử tên An Chi đi.
Hài tử này…
“Hài tử này là… của ngươi…” Nhìn bộ dáng của Lâm Cửu như mất hồn mất vía, Hoàng Phủ Thiên Niên cẩn cẩn dực dực hỏi.
Lâm Cửu gật đầu, cười khổ nói: “Là của ta và Diệt Thiên, chuyện này giải thích ra rất rắc rối, nhưng hài tử quả thật là của ta và Diệt Thiên, Hoả Vũ và A Ngưu… hẳn là thực sự giống như lời ngươi nói, bị người nào đó sai sử mới có thể đột nhiên tới tìm ta, nhân cơ hội mang An Chi đi.”
“Hơn nữa người kia còn biết hài tử này là của ta và Diệt Thiên, có thể vì nó có năng lực không giống người thường, nên mới phải thâu kim liên của ngươi để trói An Chi.” Lâm Cửu từ từ nhắm lại hai mắt, sau một hồi lo lắng cần phải ổn định tâm tình để phân tích ý đồ của đối phương.
Trong lòng Hoàng Phủ Thiên Niên lại có tia phiền muộn, hắn không ngờ Lâm Cửu và Diệt Thiên cư nhiên lại có hậu đại, cũng khó trách tại sao Diệt Thiên lại nguyện ý buông tha tất cả hỗn loạn bên ngoài, nếu có một gia đình như vậy, có lẽ hắn cũng không chút do dự buông tha tất cả quy ẩn thiên địa ha.
“Nếu như mục tiêu của bọn họ là ngươi, vậy tạm thời sẽ không đụng đến hài tử,” Hoàng Phủ Thiên Niên nhíu nhíu mày, phân tích: “Một người quen thuộc ngươi với Diệt Thiên, còn có can đảm đặt mục tiêu lên người các ngươi, người như vậy nếu không phải điên thì cũng là không muốn sống, ta nghĩ, người này hẳn là không lâu nữa sẽ liên hệ với ngươi, Diệt Thiên đâu? Nếu như hắn ở đây, hẳn là không có chuyện gì hắn không đối phó được.”
Lâm Cửu khẽ cắn cắn môi, thấp giọng nói: “Tạm thời đừng nói cho Diệt Thiên biết, nếu như hắn ở đây, chỉ sợ Hoả Vũ và A Ngưu không sống nổi.”
“Vậy hài tử của ngươi…” Hoàng Phủ Thiên Niên trên cơ bản cũng hiểu một chút và chuyện của Hoả Vũ và A Ngưu, trong lòng rõ ràng vì sao Lâm Cửu không muốn để Diệt Thiên biết việc này quá sớm.
Nếu Diệt Thiên đó ở đây, tất nhiên có thể dễ dàng bài trừ âm mưu của đối phương, chẳng qua cùng theo đó, chỉ sợ người bắt hài tử của Lâm Cửu đi cũng không sống được.
Lâm Cửu vẫn còn đang tự trách hổ thện với tai nạn y từng gây ra cho Hoả Vũ và A Ngưu, làm sao có thể đơn giản để Diệt Thiên động thủ, có đôi khi Lâm Cửu kì thực rất minh bạch, Diệt Thiên thật ra gạt y làm rất nhiều chuyện, chẳng qua Lâm Cửu chưa từng cố gắng tìm hiểu bất cứ một việc gì, hai người này, luôn suy nghĩ cho nhau như vậy đấy.
Không tham cứu, nhưng không có nghĩa là Lâm Cửu không biết.
“Dù sao An Chi cũng là hài tử của ta và Diệt Thiên, sao có thể xảy ra chuyện gì được, chẳng qua hiện giờ ta chưa hoàn toàn khôi phục võ công, còn phải nhờ ngươi giúp đỡ.” Lâm Cửu vừa cười vừa nói.
…
…
Không thấy hài tử, Lâm Cửu hoàn toàn không thiết ăn uống, món điểm tâm ngọt vừa nướng chín lẻ loi ở một bên không người đụng vào, Lâm Cửu và Hoàng Phủ Thiên Niên ngồi trong phòng lẳng lặng chờ đợi, phỏng chừng trong hôm nay, đối phương sẽ thả tin tức cho bọn họ.
Mặt trời dần dần khuất núi, đến tầm chạng vạng, trong phủ an tĩnh rốt cuộc cũng có động tính.
“Hưu ——”
Một bóng người nhanh chóng chợt hiện, một lưỡi dao xé rách không khí, cấp tốc cắm lên cây cột trong phòng, một mảnh giấy gắn giữa cây cột với lưỡi dao.
“Ngươi ở yên đây đừng lộn xộn.”
Vừa nói xong, Hoàng Phủ Thiên Niên đã hoá thành một đạo hư ảnh nhảy ra khỏi gian phòng đuổi theo thân ảnh người nọ, sau khi thân ảnh phi dao thì đã rời đi, Hoàng Phủ Thiên Niên vẫn bám sát nút không tha.
Hoàng Phủ Thiên Niên khẽ nhíu mày, võ công của người này không tồi, cư nhiên chạy nhanh như vậy, chỉ đáng tiếc hôm nay gặp phải Hoàng Phủ Thiên Niên hắn, dù có là con chim én cũng không thoát được.
Hoàng Phủ Thiên Niên theo sát phía sau bóng người, càng lúc càng gần, cuối cùng ở một góc cung điện đã đuổi kịp người này.
“Xuống đây!” Khẽ quát một tiếng, Hoàng Phủ Thiên Niên đánh một chưởng vào phía sau thân ảnh, thân ảnh đó lập tức như diều đứt dây rơi xuống mặt đất, cuộn người lại chật vật nằm sóng xoài trên đất.
Hoàng Phủ Thiên Niên khom lưng kéo khăn che mặt người nọ ra, người dưới tấm khăn che mặt cư nhiên lại là người hắn quen biết.
“Ha ha… lâu rồi không gặp, hoàng thượng, đây là phương thức chào hỏi của người sao? Đã đưa ta đến cái nơi quỷ quái này, hôm nay vừa gặp mặt lại định giết ta chăng?” Hoàng Phủ Thiên Hạ đẩy Hoàng Phủ Thiên Niên ra, từ trên mặt đất đứng dậy, phủi phủi bụi trên người.
“Vì sao phải làm như vậy?” Sau khi Hoàng Phủ Thiên Hạ tới Trung Thiên Quốc không bao lâu, Hoàng Phủ Thiên Niên đã dần dần phát giác tâm của vị tỷ tỷ này không đặt ở Hoàng Phủ Đế Quốc, mà là đã tồn tại một ít quan hệ với một tên đại ma đầu.
Hoàng Phủ Thiên Niên không hiểu, nếu như Hoàng Phủ Thiên Hạ là người của Diệt Thiên, thì vì sao đột nhiên lại muốn phản bội Diệt Thiên.
“Hoàng thượng, chẳng qua ta chỉ thấy thú vị mà thôi.” Hoàng Phủ Thiên Hạ cười đến quyến rũ, chậm rãi bước đến bên cạnh Hoàng Phủ Thiên Niên, “Nếu ta không phải tỷ tỷ của ngươi, ngươi có yêu ta không?”
“Đồ điên!” Hoàng Phủ Thiên Niên bỗng nhiên cảm thấy một cơn chán ghét, đẩy Hoàng Phủ Thiên Hạ ra.
“Ha ha ha… đúng vậy, ta là kẻ điên, là một kẻ điên không ai yêu.” Hoàng Phủ Thiên Hạ cười đến cuồng loạn, tới cuối cùng lại có chút dữ tợn, “Vì sao, vì sao cả đám người các người ai ai cũng yêu nam nhân kia, Lâm Cửu rốt cuộc có cái gì tốt, ha ha, Diệt Thiên cư nhiên lại cùng Lâm Cửu có hài tử, sao có thể vậy được, hai nam nhân sao có thể có hậu đại!”
Hoàng Phủ Thiên Hạ như phát điên dùng hai tay bưng kín mặt mình, cười mà như khóc: “Ha ha ha… ta thương hắn như vậy, ta thương hắn như vậy, vì hắn chuyện gì ta cũng nguyện ý làm, cho dù bị gả cho một tên nam nhân vô năng ngu ngốc, nhưng hiện tại… ngươi biết không? Hắn cư nhiên vì tên nam nhân tên Lâm Cửu kia, muốn giết chúng ta… Diệt Thiên muốn giết tất cả mọi người chúng ta!”
Điên cuồng tru lên, Hoàng Phủ Thiên Hạ ngửa đầu phá lên cười: “Ha ha ha… Diệt Thiên muốn giết ta, hắn muốn giết chúng ta, tự tay huỷ diệt, tất cả…”
“Ngươi điên rồi.” Hoàng Phủ Thiên Niên có chút thương cảm nhìn nữ nhân hoàn toàn hoá điên này.
Hắn và các nàng đều yêu một người không nên yêu, chẳng qua Hoàng Phủ Thiên Niên tạm thời tự mỉnh hiểu được, nhưng Hoàng Phủ Thiên Hạ lại hoàn toàn mất hết tâm trí.
“Ta điên rồi, nếu điên rồi, thì cái gì cũng không cần phải biết, như vậy không phải tốt hơn sao? Ha ha…” Hoàng Phủ Thiên Hạ mỉm cười nhìn Hoàng Phủ Thiên Niên, “Không trói ta lại sao? Mau mau một chút mang ta trở về a, nam nhân kia chỉ sợ sớm đã không còn ở trong phòng nữa rồi.”
Hoàng Phủ Thiên Niên lập tức nhíu mày, không xong, Hoàng Phủ Thiên Hạ không phải chỉ có một người, chỉ sợ là kế điệu hổ li sơn.
Mang theo Hoàng Phủ Thiên Hạ, Hoàng Phủ Thiên Niên vội vã trở lại gian phòng, nhưng phát hiện trong phòng đã không còn bóng dáng Lâm Cửu đâu, tờ giấy vị bị dao găm vào cây cột cũng không thấy nữa.
E rằng hắn không thể tuân thủ lời hứa với Lâm Cửu, Hoàng Phủ Thiên Niên thở dài một cái, hắn phải thông tri cho Diệt Thiên mới được, nhưng chỉ sợ chưa cần hắn đến thông tri, đại ma đầu kia hẳn là cũng sắp sửa biết tin rồi.