Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 259: Tín nhiệm



“Trận pháp này… có chút cổ quái, khí tức thần thánh này thực khiến người ta khó chịu.” Địa ngục Long thái tử vẫn đứng bên cạnh cau chặt mày, không kiềm nổi lui về sau một bước.

Bạch liên pháp trận do thánh khí thuần khiết hợp thành, đối với người đã quen hắc ám ở địa ngục như Long thái tử mà nói không thể nghi ngờ chính là khắc chế trời sinh, thánh khí khiến Long thái tử hơi khó chịu.

Oán giận khi thấy Tây Sa Thương Hải bên cạnh mặt chau mày ủ, trong lòng Long thái tử bực bội, một chưởng vỗ vào mông Tây Sa Thương Hải, ghen tuông quát: “Thân ái à, ta đang nói chuyện với ngươi đó, ta bị bạch liên pháp trận làm cho rất khó chịu, ngươi hẳn là nên quan tâm ta a! Nhìn chằm chằm nam nhân bên trong kia làm gì, ta mới là nam nhân của ngươi!”

“Ngươi không thể câm miệng lại sao!” Bầu không khí khẩn trương bị câu nói của Long thái tử xáo trộn hết lên, Tây Sa Thương Hải hận không thể một chưởng đánh chết cái tên gia hoả khiến y mất mặt này.

“Vì sao phải câm miệng? Ta biết rồi, ngươi sợ nam nhân này biết chuyện ngươi và ta có một chân phải không? Thân ái à, chúng ta đã lăn lộn trên giường không biết bao nhiêu lần, ngươi còn xấu hổ cái gì? Còn nhớ lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi…” Địa ngục Long thái tử hắng giọng bắt đầu thuật lại chuyện hắn và Tây Sa Thương Hải nhận thức nhau thế nào, quá trình lăn lộn trên giường ra sao.

Tây Sa Thương Hải tức giận thiếu chút nữa lăn ra ngất, vào thời điểm căng thẳng thế này, mà tên Long thái tử còn đang quấy rối cái gì đây?!

Có điều Tây Sa Thương Hải và địa ngục Long thái tử cãi nhau ầm ĩ lại hấp dẫn tầm mắt Lâm Cửu qua, mãi đến lúc này Lâm Cửu mới phát hiện hoá ra phía sau Diệt Thiên còn đi theo hai người, một người là nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ y không quen, còn một người… chính là Tây Sa Thương Hải đã mấy tháng nay không gặp.

Nhìn bộ dạng cãi lộn của Tây Sa Thương Hải và địa ngục Long thái tử, lại nghe thấy cuộc đối thoại thú vị giữa hai người, Lâm Cửu lập tức hiểu ngay, hoá ra Tây Sa Thương Hải xuống địa ngục cư nhiên lại quen biết với một vị nam tử trẻ tuổi thú vị như vậy, hơn nữa hai người còn có quan hệ không bình thường.

Tuy không biết vì sao Tây Sa Thương Hải lại một lần nữa đi tới nhân gian, nhưng thấy bộ dạng cãi lộn đầy sức sống của Tây Sa Thương Hải và Long thái tử, lập tức khoé miệng Lâm Cửu khẽ cong lên, như vậy cũng tốt ha, mỗi người đều có hạnh phúc riêng, nếu người trước mặt không thuộc về mình, vậy phía sau tất đang có một người chờ đợi mình.

Khi gặp được người thích thì giá nào cũng phải bắt được, khi gặp duyên phận không thể cưỡng cầu, chi bằng buông tay để hai bên đều có cơ hội tìm kiếm người phù hợp với mình hơn.

Tây Sa Thương Hải có thể tìm được duyên phận của mình, cũng khiến Lâm Cửu cảm thấy vui vẻ, thương tổn trước kia, hay hiểu lầm, cứ để gió cuốn đi là được rồi.

“Còn ồn ào nữa lập tức giết hết các ngươi.” Lạnh lùng tung ra một câu uy hiếp, Diệt Thiên thành công khiến Tây Sa Thương Hải và Long thái tử ngậm chặt miệng, nếu không phải vừa rồi Hoàng Phủ Thiên Niên đúng lúc đi tới thông báo chuyện Lâm Cửu gặp nguy hiểm, chỉ sợ Diệt Thiên thật sự không chút do dự đuổi Tây Sa Thương Hải và địa ngục Long thái tử về địa ngục.

“Hừ, nếu không phải ngươi phế đi võ công của ta, lúc này ta đã có thể giúp một tay.” Tây Sa Thương Hải không sợ chết hừ một cái, trong lòng thực khó chịu, địa ngục Long thái tử bởi vì e ngại thánh quang của bạch liên pháp trận nên không thể tiếp cận, y còn chưa khôi phục võ công cũng chẳng có biện pháp, bó chân bó tay như vậy khiến Tây Sa Thương Hải sốt ruột lại lo lắng.

Diệt Thiên lúc này căn bản không có tâm tình đấu võ mồm với Tây Sa Thương Hải, sau khi trừng đối phương một cái không tiếp tục để ý đến Tây Sa Thương Hải nữa, Tây Sa Thương Hải cũng thức thời không khắc khẩu với Diệt Thiên.

“Trận pháp này là năm đó do Chí Thiện thiết lập…” Hoàng Phủ Thiên Niên đứng một bên trên mặt lộ ra một tia phiền muộn, bất đắc dĩ nói, “Ta đã thử qua rất nhiều biện pháp, nhưng không có cách nào vào được bên trong, đừng nói là phá giải pháp trận, đến cả đi vào cũng không thể, mỗi lần nghĩ biện pháp đi vào thì lại bị bạch quang của pháp trận bắn ra.”

“Chúng ta mau chóng nghĩ cách, không thể để Lâm Cửu cứ tiếp tục ở bên trong được.” Hoàng Phủ Thiên Niên nhìn về phía Diệt Thiên vẫn đang nhìn chằm chằm vào pháp trận không nói lời nào, nói: “Ta nghĩ, nếu lấy lực lượng của của năm người chúng ta hẳn là có thể phá giải bạch liên pháp trận, trận pháp của Chí Thiện hiển nhiên là huyền diệu lợi hại, nhưng chung quy cũng không thể chống chọi được với năm người chúng ta liên thủ.”

“Ta cũng có thể hỗ trợ!” Địa ngục Long thái tử nhìn Tây Sa Thương Hải bởi vì không thể hỗ trợ mà có chút phiền muộn, buồn bực nói: “Nói cho cùng không thể để người của Long thái tử ta thất vọng.”

Tây Sa Thương Hải không nói rõ được cảm thụ trong lòng là gì, tuy rằng tính tình của tên Long thái tử đều thối tha như y, nhưng… đây cũng coi như là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã nhỉ?

Trước kia y chỉ mới nói qua muốn trở về nhân gian, nào biết đâu rằng địa ngục Long thái tử lại thực sự dẫn y trở về, khe hở giữa địa ngục và nhân gian không phải dễ dàng mở như vậy, Tây Sa Thương Hải cũng loáng thoáng cảm nhận được sự khoan nhượng và bao dung của vị nam tử trẻ tuổi tính tình cổ quái này.

Có lẽ, đây là cái gọi là được yêu đi?

Hoàng Phủ Thiên Niên gật đầu, nói: “Các ngươi biết Hoa Tư và Nghiệp Hoả đi đâu, việc này không thể chậm trễ, không bằng chúng ta mau phân công nhau đi tìm hai người bọn họ”

“Về phần Diệt Thiên… ngươi cứ lưu lại đi.” Hoàng Phủ Thiên Niên nói.

“Đại sư huynh… có thích lễ vật đệ tặng huynh không? Ha ha ha… loại cảm giác này thế nào, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn người mình thương yêu chết ngay trước mặt, bản thân thì lại bất lực? Làm sao vậy? Không phải huynh rất yêu Lâm Cửu sao, vì sao không dám đi vào trận pháp cứu nam nhân này đi?” Lúc này, Trần Khôi vẫn không nhận được sự chú ý của Diệt Thiên lớn tiếng gào lên, chính là không cam lòng, không cách nào nói ra.

Vì cái gì?

Không phải vì để đại ma đầu kia liếc mắt nhìn mình một cái sao?

Cho dù là ánh mắt oán hận, phản cảm của Diệt Thiên, cũng còn tốt hơn là không thèm chú ý tới.

Nhưng mà, khi Trần Khôi vừa nói xong, Diệt Thiên vẫn không hề phản ứng, căn bản là không liếc y một cái, hoàn hoàn toàn toàn lấy thờ ơ tàn nhẫn không thèm đếm xỉa đến Trần Khôi.

Đau nhức tận tâm can ầm ầm kéo tới, sau khi Trần Khôi sửng sốt một lúc rồi gần như là điên cuồng gào to lên: “Nói a! nói a… vì sao huynh không nói lời nào, ha ha ha… vì sao huynh không nhìn ta một cái, là ta a, là Trần Khôi ta đem nam nhân và hài tử huynh yêu thương nhất nhốt trong pháp trận, là ta muốn giết các ngươi, muốn nhìn thấy các ngươi thống khổ!”

“Vì sao huynh không nói lời nào, vì sao huynh không đến giết ta? Qua đây a! qua đây giết ta, ta vẫn ở chỗ này, vì sao huynh không qua… a a a a a ——”

Vì sao, vì sao ngay cả cơ hội để ta chết trên tay huynh mà cũng không cho ta?

Trần Khôi cuồng loạn vừa khóc vừa cười gào lên, nhưng Diệt Thiên vẫn thuỷ chung chưa hề đáp lại y bất cứ cái gì, phảng phất như… căn bản không nhìn thấy người tên Trần Khôi này.

Còn có cái gì tàn nhẫn hơn vậy chứ?

Diệt Thiên dùng phương pháp của mình nghiêm phạt Trần Khôi, sự xa cách này còn tàn nhẫn và trực tiếp hơn bất kì cực hình nào.

Từ đầu đến cuối, trong mắt Diệt Thiên cũng chỉ có một nam nhân mà thôi, mà nam nhân này đã định trước đời đời kiếp kiếp không phải là Trần Khôi.

“Diệt Thiên…” Con ngươi bỗng dưng co rút lại, thanh âm của Lâm Cửu run run, nhìn ma đầu đột nhiên nhấc chân đi về phía mình, Lâm Cửu lập tức hiểu ra Diệt Thiên đang muốn gì.

“Đừng qua đây! Nếu… nếu ngươi vào đây cũng sẽ không ra được, Diệt Thiên, ngươi có nghe thấy ta nói không?” Lâm Cửu muốn từ trên mặt đất đứng lên, nhưng lúc này y ôm Tiểu Đoàn Tử đã là vô cùng tốn sức rồi, huống chi còn ôm hài tử đứng lên.

“Diệt Thiên, ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ!” Hoàng Phủ Thiên Niên nỗ lực ngăn cản ma đầu, nhưng người nọ chỉ một tay đã hất văng hắn đi.

Diệt Thiên lạnh lùng nói: “Đừng nói là năm người chúng ta, dù có thêm cả địa ngục Long thái tử cũng không có cách nào phá giải được pháp trận của Chí Thiện, người hiểu rõ Chí Thiện nhất là ta, nam nhân kia có thể thiết kế ra pháp trận như vậy, đại biểu cho trong lòng Chí Thiện có cách nghĩ của riêng mình…”

“Y, y là muốn…” Hoàng Phủ Thiên Niên nhất thời nghẹn lời.

“Ha ha —— y muốn thiết kế trận pháp này để giết ta?” Diệt Thiên thản nhiên cười, không để tâm chút nào, nhìn Lâm Cửu lo lắng không yên trong pháp trận, Diệt Thiên nhàn nhạt nói: “Chớ quên, Lâm Cửu chính là Chí Thiện, Chí Thiện kì thực chính là Lâm Cửu, ngươi nghĩ rằng Chí Thiện sẽ tự thiết kế pháp trận tự hại mình sao?”

Hắn cùng với y, bi kịch nghìn năm trước.

Hắn cùng với y, cừu hận và tín nhiệm đã từng mất hết nghìn năm qua.

Diệt Thiên khoan thai nói: “Ta không tin, không tin Chí Thiện sẽ giết ta.”

Diệt Thiên nhìn nam nhân trong pháp trận bởi vì lo lắng mà viền mắt đã ươn ướt, Lâm Cửu yêu hắn như vậy, sao có thể nhẫn tâm giết hắn chứ?

“Tiểu Cửu, nếu là ngươi, ngươi có nghĩ ngươi sẽ hao hết tâm huyết thiết kế một trận pháp phức tạp như vậy để hại ta không?” Diệt Thiên thản nhiên nói.

Lâm Cửu ra sức lắc đầu, y đương nhiên sẽ không làm thế, thế nhưng… y sao có thể chỉ vài một câu nói của Diệt Thiên mà yên tâm được chứ.

“Ta tin ngươi.” Nói xong một câu cuối cùng, Diệt Thiên đột nhiên nhảy vọt vào trong pháp trận, yên ổn rơi xuống ngay bên cạnh Lâm Cửu.

Lúc này đây, Diệt Thiên lựa chọn tín nhiệm, tín nhiệm Lâm Cửu lúc này, tin tưởng Chí Thiện trước kia.

“Diệt Thiên…” Lâm Cửu sợ đến trái tim cũng sắp vọt ra ngoài, mãi đến khi nhìn thấy ma đầu bình yên vô sự đứng trước mặt mình, nam nhân mới thở hắt ra một hơi, nước mắt cũng không chịu thua kém đua nhau chảy xuống.

Hoàng Phủ Thiên Niên và Tây Sa Thương Hải cũng thở phào nhẹ nhõm, có lẽ bọn họ đã suy nghĩ nhiều, trận pháp của Chí Thiện lẽ nào lại không có bất luận tác dụng gì với Diệt Thiên sao?

Chỉ là, năm đó vì sao Chí Thiện lại phải thiết kế ra một trận pháp như vậy, còn lưu truyền cho từng đời của Hiền Môn chứ?

“Không xong ——” Đột nhiên Tây Sa Thương Hải hô lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.