Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 260: Ma tính đại phát



Tiếng la bất ngờ của Tây Sa Thương Hải khiến mọi người trong miếu kinh ngạc một chút, lại phát sinh chuyện gì đây? Cho dù là bị trói chặt trên cây cột thì Trần Khôi và Hoàng Phủ Thiên Hạ cũng bị thanh âm của Tây Sa Thương Hải hấp dẫn qua đó, không hẹn mà cùng nhìn về phía hai nam nhân trong pháp trận.

Diệt Thiên sẽ bị nhốt vĩnh viễn trong pháp trận, còn gì nữa sao?

“Ngô——” Tựa như đau đầu lấy tay đỡ trán, ngay lúc Diệt Thiên muốn ôm nam nhân đứng trước mặt cách hắn không xa, đột nhiên đại ma đầu vội vàng lui lại mấy bước, như là cố ý kẽo giãn khoảng cách giữa hắn với Lâm Cửu vậy.

“Diệt Thiên…” Lâm Cửu lo lắng nhìn Diệt Thiên, khổ nỗi lúc này trên người không có khí lực lại còn ôm thêm hài tử nên không có cách nào đứng dậy tới bên xem Diệt Thiên xảy ra chuyện gì, chỉ trong giây lát, Lâm Cửu phảng phất như nhìn thấy trong đôi mắt khép hờ kia của Diệt Thiên có xuất hiện vài vệt đỏ.

Lâm Cửu nhất thời sững sờ ngay tại chỗ, lẽ nào Diệt Thiên… vào đúng lúc này ma tính lại đột nhiên tái phát sao? Lâm Cửu đã từng thấy Diệt Thiên nhập ma hồi ở trong Hiền Môn nên vẫn còn nhớ rõ bộ dạng Diệt Thiên khi đó, mọi thứ vẫn rõ ràng ngay trước mắt, đau đầu không thể ức chế, nhãn đồng đỏ tươi như máu, lí tính dần dần mất đi…

“Không xong!” Lúc này Hoàng Phủ Thiên Niên bên ngoài pháp trận cũng đột nhiên nghĩ tới cái gì, gấp gáp nói, “Thánh khí của bạch liên quái trận quá nặng, lại cùng xuất ra với khí hắc liên của Diệt Thiên, tương sinh tương xứng lại khó có thể dung hợp, thánh khí kích thích tới ma tính còn sót lại trong cơ thể Diệt Thiên, có khả năng sẽ lại khiến Diệt Thiên tẩu hoả nhập ma một lần nữa!”

Hoàng Phủ Thiên Niên từng cùng với Hoa Tư tra nguyên do nhập ma của Diệt Thiên, muốn tình biện pháp hoá giải ma khí không bình thường trong cơ thể Diệt Thiên, nhưng tìm kiếm hồi lâu, tìm đọc không ít điển tịch nhưng vẫn không có thu hoạch gì, sau đó Nghiệp Hoả Hồng Liên đứng ra nói đến chuyện liên diệp Chí Thiện và U Minh lưu lại ở Đông Hải mới có chút manh mối.

Thế nhưng hôm nay Hoa Tư và Nghiệp Hoả Hồng Liên ở xa tận Đông Hải không biết bao giờ mới trở về, nếu không tìm thấy liên diệp, mà Diệt Thiên thì lại tẩu hoả nhập ma, khó bảo toàn sẽ không như nghìn năm về trước đánh mất hết lí tính, thậm chí không nhớ rõ Lâm Cửu…

Hoàng Phủ Thiên Niên lập tức cảm thấy lồng ngực phát lạnh, Diệt Thiên không thể thoát khỏi pháp trận, mà trong pháp trận lại còn thêm Lâm Cửu và hài tử.

“Diệt Thiên! Tỉnh tỉnh! Mau mau tỉnh lại!” Lần đầu tiên, Hoàng Phủ Thiên Niên gần như đánh mất hết lí trí thường ngày, điên cuồng gào lên với ma đầu bên trong trận pháp, “Ngươi biết mà, lúc này ngươi không thể nhập ma! Diệt Thiên, ngươi có nghe thấy không, thanh tỉnh! Bảo trì thanh tỉnh, khắc chế ma niệm…”

Khắc chế?

Đâu có dễ dàng khắc chế như vậy chứ? Nếu Diệt Thiên có thể khắc chế được ma tính của mình, thì sao lại có bi kịch ngàn năm trước, sao lại có bao nhiêu ngày đêm tu luyện áp chế.

Đau đầu… đau đớn khiến đầu Diệt Thiên như sắp nứt toạc ra, bên tai như có hàng ngàn hàng vạn con muỗi đang vo ve không ngớt, khiến hắn buồn bực không thôi, cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không nghe rõ, Hoàng Phủ Thiên Niên nói gì đó, Diệt Thiên căn bản chẳng nghe được gì.

Vì sao lại xuất hiện sự cố vào lúc này?

Diệt Thiên cắn chặt hàm răng, không phải hắn không cố gắng, chỉ là ma niệm trong cơ thể bị thánh khí kích thích đang sục sôi điên cuồng cuốn lấy thân thể hắn không muốn li khai.

Thánh khí như hàng ngàn hàng vạn thanh trường kiếm muốn chặt đứt ma niệm trong cơ thể Diệt Thiên, mà động tĩnh lớn như vậy cũng thúc đẩy ma niệm phản kháng, lại càng thêm cường hãn điên cuồng quấn lấy thân thể Diệt Thiên hơn, trong nháy mắt ngắn ngủi, đôi mắt Diệt Thiên hết đổi lại biến, một chốc thì đỏ tươi như vấy máu, một chốc lại bị thánh khí tẩy đi giết chóc trong đáy mắt.

Hai cỗ khí tức bất đồng điên cuồng tranh đấu trong cơ thể Diệt Thiên, không bên nào chịu nhường bên nào.

Diệt Thiên cảm thấy đầu rất đau, đau đến mức ma đầu không thể chịu đựng thêm được, từng hạt mồ hôi lớn như hạt đậu từ trên trán hắn chảy xuống…

Nhưng đối với Diệt Thiên mà nói khó chịu đựng nhất chính là hắn có thể cảm nhận rõ ràng lí trí của mình đang từng chút từng chút bị ăn mòn, cũng giống như hồi ở Hiền Môn vậy, có thể đến cuối cùng cái gì hắn cũng không nhớ rõ, cái gì cũng không biết, mặc cho ma tính mang theo giết chóc tàn bạo điên cuồng xâm chiếm.

Không thể…

Không thế đánh mất lí trí!

Hai tay ma đầu dùng sức ôm lấy đầu mình, mười ngón xen vào mái tóc dài màu bạc nỗ lực để bản thân không rơi vào điên cuồng như rơi vào đầm lầy không cách nào thoát thân, quá dùng sức nên móng tay xé rách cả da thịt, dòng máu đỏ tươi dọc theo ngón tay tái nhợt của ma đầu như mạn đằng quấn lấy, rơi lên trán, nhiễm đỏ cả ấn kí u minh hắc liên giữa trán.

“Diệt Thiên!”

Bên tai đầy rẫy tạp âm đột nhiên vang lên thanh âm vang dội khác thường của một người, ma đầu mở mắt nhìn nơi phát ra âm thanh, Lâm Cửu nhẹ nhàng đặt Tiểu Đoàn Tử trên mặt đất rồi run rẩy khó khăn đứng lên, gần như là nghiêng ngả về phía trước.

“Đừng qua đây!” Kiềm nén gầm nhẹ một câu, Diệt Thiên cơ hồ hao hết khí lực toàn thân mới nói ra được lời khiến Lâm Cửu cách xa hắn, hắn… hắn đã không thể chịu đựng được thêm nữa, đau đầu, đau đớn như sắp vỡ toác ra, cơn đau này khiến hắn muốn phá nát hết tất cả trước mặt, đốt hết thành tro.

Muốn huỷ diệt tất cả, muốn giết hết những người khiến hắn thống khổ, muốn nhuộm cho mảnh trời u ám này ngọn lửa đỏ tươi như máu.

Nhưng lại càng điên cuồng hơn đó là sầu và hận đang không ngừng trào lên trong nội tâm, ma niệm đang từng chút cắn nuốt lí trí của hắn, Diệt Thiên cảm nhận được rõ ràng như vậy, cảm giác bất đắc dĩ này khiến hắn thấy bất lực, chỉ có thể mở trừng trừng mắt nhìn mình từng bước nhập ma đạo.

Hắn sẽ giết Lâm Cửu mất, hắn sẽ giết nam nhân này mất…

Không, hắn không muốn thương tổn Lâm Cửu, hắn không muốn tổn thương đến nam nhân hắn yêu nhất này, nhưng mà… lúc này đây, liệu có thể may mắn như lần tẩu hoả nhập ma trước hay không đây?

Nột tâm của Diệt Thiên, lần đầu tiên dâng lên sự sợ hãi hắn không muốn đối mặt.

“Diệt Thiên…” Nhất thời bị Diệt Thiên đẩy ra khiến Lâm Cửu gần như té nhào vô lực nằm úp sấp quỳ gối trên mặt đất, đôi môi run rẩy, ánh mắt tràn ngập bất lực và bi ai, Lâm Cửu lại một lần nữa bò dậy, từng bước tiến gần ma đầu đang phát điên kia, y không sợ, không sợ Diệt Thiên có nhập ma hay không.

Lúc này, làm sao y có thể mở trừng trừng mắt nhìn Diệt Thiên một mình rơi vào vực sâu thống khổ như địa ngục mà vẫn khoanh tay đứng nhìn?

Lâm Cửu bất lực, nhưng lẽ nào liền đại biểu cho việc y không cần nỗ lực làm cái gì sao?

Cuối cùng Lâm Cửu dùng khí lực lớn nhất của y ôm lấy ma đầu này.

“Diệt Thiên, ôm ta, ôm ta sẽ không đau đớn như vậy nữa, hãy nghĩ đến ta, hãy nghĩ đến con chúng ta, tất cả rồi sẽ ổn, ta ở đây, ta ở đây cùng với ngươi.” Nước mắt đong đầy quanh viền mắt, đau đớn của Diệt Thiên, dường như Lâm Cửu đang cùng cảm thụ, vươn tay nhẹ nhàng lau đi vết máu chảy trên mặt Diệt Thiên, Lâm Cửu vẫn luôn tin tưởng nếu lần trước y có thể giúp Diệt Thiên hoá giải ma niệm, thì lần này cũng nhất định có thể.

“Ồn… ngươi rất ồn!” Đôi tay tái nhợt dần dần hạ xuống, buông thõng bên sườn khẽ siết thành quyền, đầu khớp xương kêu lên “răng rắc” khiến người ta kinh hãi, tựa như lí trí đang từng chút vỡ vụn của ma đầu, rơi xuống nền đất, biến mất không còn.

Không còn thanh âm áp lực khó chịu của Diệt Thiên, trong nháy mắt, trở nên an tĩnh, những cũng đâm nhói trái tim Lâm Cửu.

Sau khi hạ hai tay xuống, ma đầu chậm rãi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đỏ tươi từng tơ máu như mạng nhện nhanh chóng tràn khắp nhãn đồng, lòng trắng còn sót lại cũng như lí trí sắp sửa biết mất kia của Diệt Thiên, cho đến cuối cùng chỉ còn lại từng đường đỏ tươi hắc ám, như tấm lưới điên cuồng bảo phủ cả người Diệt Thiên.

Hai tròng mắt u ám mà đỏ tươi không còn nhìn thấy màu trắng, nhãn đồng trầm mặc an tĩnh nhưng phảng phất như cơn lốc quét qua muốn cuốn bay hết tất cả thế gian này.

Từ trong mắt Diệt Thiên Lâm Cửu nhìn thấy bản thân mình, tựa như người hãm sâu trong vũng bùn, không biết lúc này có thể may mắn thoát khỏi giống lần trước hay không.

“Diệt… Diệt Thiên…” Thanh âm run rẩy, lệ vẫn quanh quẩn trong hốc mắt rốt cuộc không chịu nổi gánh nặng mà chảy ra, bên tai y là tiếng la lo lắng của Hoàng Phủ Thiên Niên và Tây Sa Thương Hải, nhưng đều muốn y nhanh chóng rời xa, rời xa ma đầu đã lần nữa mất đi lí trí này.

Lần đầu tiên ở Tội Ác Quốc Gia, Diệt Thiên phế đi võ công Lâm Cửu, thiếu chút nữa là giết mất nam nhân này;

Lần thứ hai ở Hiền Môn, sau một đêm thi bạo cuối cùng cũng tỉnh táo lại, mà nếu thêm chút nữa, Diệt Thiên đã cắt đứt cổ Lâm Cửu.

Lúc này thì sao? Ai cũng không biết dưới sự thôi động của thánh khí, Diệt Thiên có thể có thời gian khôi phục lại lí trí hay không, sau khi tẩu hoả nhập ma, không biết sẽ làm ra chuyện gì với Lâm Cửu vẫn bị nhốt trong pháp trận không thể thoát ra kia.

Chỉ là, sao Lâm Cửu có thể rời xa ma đầu này chứ?

Bỗng nhiên, Diệt Thiên lạnh lùng đẩy nam nhân đang ôm chặt hắn ra, thoáng cái Lâm Cửu bị đẩy đi rất xa, lăn lộn mấy vòng rồi chật vật rơi xuống mặt đất, trong miệng trào ra vị rỉ sắt nhàn nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.