Tuy rằng không biết vì sao Diệt Thiên lại đột nhiên đề xuất rời khỏi căn nhà ở huyền nhai đi ra ngoài du ngoạn, nhưng trong lòng Lâm Cửu vẫn cảm thấy vô cùng vui sướng, Lâm Cửu đề nghị đi Hoàng Thành, Diệt Thiên cũng không phản đối.
Ra khỏi huyền nhai, bọn họ ngồi trong một chiếc xe ngựa màu đen đi lên phía Bắc, đã là đi du ngoạn thì không thể kị hạc hay thừa long bay bay tới bay lui trên trời, như vậy sẽ không thấy được phong cảnh dọc theo đường đi, huống hồ càng tới gần Hoàng Thành thì lại càng phải khiêm tốn, Lâm Cửu không tin đường đường trong Hoàng Thành lại không có một đám lão quái vật lợi hại đáng sợ.
Trong xe ngựa rất rộng rãi thoải mái, tuyệt nhiên không cảm thấy một chút xóc nảy nào, lúc này là đầu hạ, thời tiết đã dần dần nóng lên, trong xe đặt mấy thùng băng nhỏ để hạ nhiệt độ, trong hộp còn đặt một ít thức ăn, đây đều là Diệt Thiên chuẩn bị cho Lâm Cửu, ngoài những thứ đó ra còn có một ít thư tịch cùng cờ.
“Ngươi biết ngâm thi soạn?” Trên đường, Diệt Thiên đột nhiên hỏi Lâm Cửu một vấn đề.
Ngâm thi soạn Lâm Cửu đương nhiên không biết, kiếp trước y là một sinh viên khoa học tự nhiên chính hiệu a, từ nhỏ đã được thầy giáo giáo huấn lí niệm: “Học giỏi toán lý hoá, đi khắp thiên hạ không địch thủ.” Đối với thi từ ca phú từ trước đến nay đều không thông, có điều trí nhớ của y rất tốt, mấy bài thi từ ca phú được học ở trường đều ghi tạc trong đầu.
Lúc lên đại học vì muốn gây chú ý với bạn học nữ, nên cố ý vào tổ văn học của trường, thật là đem Đường thi Tống từ gánh tận mấy trăm bài, sinh viên nữ của trường Khoa hoạ tự nhiên còn khan hiếm hơn cả kim cương.
Nghe vậy, Lâm Cửu lắc lắc đầu: “Ta không biết ngâm thi soạn.” Không hiểu tại sao mà đột nhiên Diệt Thiên lại đột nhiên hỏi y vấn đề này.
Diệt Thiên nói: “Mấy ngày trước ta nghe thấy ngươi ngâm một bài thơ, rất hay.”
Lâm Cửu vừa nghe liền rõ ràng Diệt Thiên đang nói cái gì, y ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói: “Bài thơ kia không phải là của ta, là một do một người tên Tô Thức* viết.”
“Tô Thức?” Diệt Thiên khẽ nhíu nhíu mày, lắc đầu nói: “Người có thể làm ra bài thơ hay như thế, chưa từng nghe qua.” Nói xong lại hồ nghi nhìn Lâm Cửu, hiển nhiên hắn không tin lí do thoái thác này của y.
Lâm Cửu chỉ có thể than khổ, người thế giới này nào biết đến Đỗ Phủ, Lí Bạch, Tô Thức, cố gắng giải thích thêm cũng chẳng thông, biết suy nghĩa trong lòng Diệt Thiên, Lâm Cửu rõ ràng chỉ có thể cười khổ trong lòng. Có điều Diệt Thiên hiển nhiên rất có hứng thú với bài thơ kia, dọc đường đi cùng Lâm Cửu hàn huyên không ít, Lâm Cửu nhớ lại bài bình giảng phân tích trong sách giáo khoa, giải thích một chút ý tứ của bài thơ này cho Diệt Thiên.
Lâm Cửu biết Diệt Thiên là người rất chú ý đến sinh hoạt, không nghĩ tới đại ma đầu này còn rất có nhã hứng, thi từ ca phú, cầm kỳ thư hoạ mọi thứ đều tinh thông, khiến y bội phục sát đất.
Nếu đại ma đầu này cả ngày không khoác cái cáo choàng đen thui ấy, cũng đừng lúc nào cũng phát ra cỗ hàn khí khiến người khác không dám tới gần, chỉ sợ một người như vậy vừa đặt chân ra ngoài, nam nhân trong thiên hạ đều phải đứng né sang một bên.
Vén rèm cửa sổ lên Lâm Cửu ló đầu ra nhìn một cái, trong lòng khe khẽ thở dài, không nghĩ tới vị tiểu sư đệ Trần Khôi kia cũng đi theo bọn họ a, thật không biết nên cảm thán nghị lực của Trần Khôi tiểu sư đệ, hay là cảm thán gút mắt kỳ quái của đôi sư huynh đệ này quá sâu a.
Diệt Thiên cũng biết dọc đường Trần Khôi luôn đi theo bọn họ, chẳng qua hắn không thèm để tâm đến Trần Khôi, từ trước đến giờ luôn không đặt đối phương vào mắt, lạnh lùng khiến Lâm Cửu có chút thương cảm cho vị tiểu sư đệ kia.
Trời xanh bao la, cây cối hàng hàng, xung quanh không một bóng người, vô cùng buồn chán, Lâm Cửu tựa vào xe ngựa, há miệng xướng lên : “Phản bội tình yêu của anh, quay lưng rời bỏ anh, anh cuối cùng biết chân tướng, nước mắt tuôn rơi. Phản bội tình yêu của anh, em gánh theo khoản nợ lương tâm, cho dù có phải trả giá nhiều hơn nữa, cảm tình cũng không thể mua trở lại. Lúc trước là em muốn chia tay, chia tay thì chia tay, hiện tại lại muốn dùng chân ái, lừa anh trở về…”
Diệt Thiên hơi hơi nhíu nhíu mày: “Đây là ca khúc gì?”
Lâm Cửu quay đầu lại thản nhiên cười: “Nghe hay không?”
Diệt Thiên nhắm mắt, đóng tai, ngồi thiền, không nói lời nào.