Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 274: Con trai ma đầu



Thi thoảng hồi tưởng lại những lời mình thốt ra khi lăn lộn trên giường kịch liệt vận động vận động, Lâm Cửu sẽ có một loại xung động muốn tự đập chết mình.

Xấu hổ, thực sự xấu hổ chết đi được, y đường đường là một nam nhi thân cao bảy thước a, cư nhiên dưới trò đùa bỡn của tên đại ma đầu chết tiệt kia làm mất đi cái tôn nghiêm quý giá của nam nhân, Lâm Cửu thực sự không muốn thừa nhận, cái tên luôn mồm hô “tiếp tục” “dùng sức thêm chút” “ta sắp điên rồi” thực sự không phải y…

Lần sau, lần tiếp theo tuyệt đối sẽ không như thế này nữa!

Nhưng mà đến lần tiếp theo, chỉ sợ Lâm Cửu đã ném việc này ra sau đầu mất rồi.

Sau một hồi điên loan đảo phượng, phiên vân phúc vũ, Lâm Cửu miễn cưỡng ngiêng người nằm dựa vào Diệt Thiên, một chân vắt ngang qua gác lên lưng ma đầu, một tay thì ôm lấy hắn.

Đã lâu rồi chưa mệt mỏi như vậy, uể oải cùng thoả mãn đã chiếm cứ hết cả thể xác và tâm hồn y, nam nhân nhẹ nhàng dùng mặt cọ cọ vào vai Diệt Thiên, người nọ ôm lấy Lâm Cửu, thi thoảng lại cúi đầu in một nụ hôn lên trán y.

Trên trán Lâm Cửu đã không còn liên hoa ấn kí hồi ở Xích Thổ Đại Địa nữa, nhưng nam nhân này từ trước tới giờ đều chưa hề thay đổi, về phần vì sao liên hoa ấn kí lại biến mất không thấy đâu, kì thực Diệt Thiên đã sớm phát hiện ra khối liên hoa ngọc bội đeo tren cổ Lâm Cửu, miếng ngọc này đang phong ấn lực lượng thuộc về Chí Thiện.

Chờ Lâm Cửu hồi lại khí lực, Diệt Thiên đã có dự định, chuẩn bị chuyển lực lượng của Chí Thiện trong khối liên hoa ngọc bội vào cơ thể y, tuy con người thế giới này còn yếu ớt hơn cả con kiến, nhưng mặc kệ ở trong thế giới nào cũng không thiếu những kẻ xấu, Diệt Thiên không muốn thân thân ái của hắn bị chút thương tổn nào.

Huống chi, lực lượng của khối ngọc này vốn thuộc về Lâm Cửu, sau khi thu được lực lượng trong miếng ngọc này, Lâm Cửu sẽ khôi phục lại toàn bộ võ công hồi ở Xích Thổ Đại Địa, trong thế giới mỏng manh lúc này không thể nghi ngờ là sẽ có được năng lực cực đại để tự bảo vệ chính mình.

“Còn đau không?” Vỗ nhè nhè lên cái mông của người nào đó lần đầu tiên bị người ta khai hậu đình, khoé miệng Diệt Thiên hàm chứa ý cười, vô cùng săn sóc giúp Lâm Cửu nhu nhu cái eo dẻo dai.

Chưa nói dứt lời, mặt Lâm Cửu đã đỏ bừng lên.

Đau không? Đương nhiên đau rồi! Ngươi có thể tưởng tượng một nơi vài chục năm nay chưa từng bị dị vật xâm phạm, đột nhiên lại bị nhét vào một cây đại bổng thì cảm thụ sẽ thế nào không? Hơn nữa cây đại bổng đó còn đâm vào cái mông đáng thương của y một thời gian dài như vậy.

Tuy rằng… sau đó, Lâm Cửu cũng không còn cảm thấy đau đớn gì, sớm đã lâng lâng, thoải mái đến mức cái gì cũng quên hết, bao gồm cả tôn nghiêm nam tính của y, toàn bộ đều bay lên tận chín tầng mây.

Thế nhưng lúc đầu, thật sự rất đau a, thậm chí còn đau hơn cả lần đầu làm với Diệt Thiên trong dục trì ở Xích Thổ Đại Địa kia nữa.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, kì thực hình như cũng không thể hoàn toàn so sánh với hồi ở Xích Thổ Đại Địa ha, dù sao Lâm Cửu lúc ấy trên thực tế cũng không phải “lần đầu tiên”, trước đó có vẻ còn có một Hoàng Phủ Thiên Niên nhỉ, mặc dù Lâm Cửu vẫn vô cùng tự nhiên mà đem chuyện với Hoàng Phủ Thiên Niên quên tới chín tầng mây.

Hai tay che mặt, xấu hổ và giận giữ không chịu nổi.

Bàn tay bụm mặt nhích xuống lộ ra đôi mắt đôi mắt lấp loé như kẻ trộm, Lâm Cửu nhìn chằm chằm Diệt Thiên buồn bực nói: “Đau, đương nhiên đau rồi, ngươi cứ thử thì biết!”

Diệt Thiên tiêu sái cười, lấy trầm mặc chống đỡ.

Đột nhiên Lâm Cửu nhíu mày, hồ nghi nhìn Diệt Thiên nói: “Có người đã từng cái kia với ngươi sao? Ý của ta là… từ phía sau? Giống như chuyện ngươi làm với ta ý, có không?”

Khoé miệng Diệt Thiên tựa hồ hơi giật giật, bất đắc dĩ mà cười, Diệt Thiên khẽ lắc đầu, thật là biết nói đùa, nếu như có ai dám có ý niệm như vậy với Diệt Thiên trong đầu, chỉ sợ sớm đã chết không có chỗ chôn rồi.

Vấn đề là, có người dám sao?

Người như vậy, có lẽ chỉ có duy nhất cái người tên Lâm Cửu luôn ôm hi vọng chưa từng thay đổi này mà thôi.

Nghe thấy vấn đề mình muốn nghe, Lâm Cửu thoả mãn gật đầu, tuy rằng hiện tại y có vẻ như còn chưa có cách nào đổi khách thành chủ, nhưng ngày của y và Diệt Thiên hẵng còn dài, vài chục năm dài dằng dặc trong tương lai, thậm chí là mấy trăm năm, Lâm Cửu cho rằng y vẫn sẽ có một ngày có thể đặt Diệt Thiên dưới thân…

A ha ha ha… quả thực mới nghĩ đến thôi mà đã khiến Lâm Cửu thấy phấn chấn, Lâm Cửu lập tức cảm thấy hùng phong đại chấn, thời gian tới sẽ tràn ngập hi vọng và quang minh.

Có một số việc, là mộng tưởng, có nghĩa là sẽ có một ngày có thể đạt được mục tiêu;

Cóm một số việc, là ảo tưởng, có nghĩa là, chỉ có thể nghĩ mục tiêu trong đầu, cả đời đều không có cách nào đạt được.

Mọi người nói xem, ý nghĩ của Lâm Cửu là mộng tưởng hay ảo tưởng đây?

Là mộng tưởng của Lâm Cửu, nhưng trong mắt Diệt Thiên thì lại là ảo tưởng của Lâm Cửu.

“Trong thế giới này, ngươi có người thân không?” Xoay người đem Lâm Cửu nhét hoàn toàn vào trong lòng mình, nhìn qua Diệt Thiên như đang ôm một con báo đen dịu ngoan vậy.

Lâm Cửu lắc đầu, nói: “Không có, ở thế giới ta được sinh ra này, ta chính là một cô nhi, không có cha mẹ, cũng không có bất kì một người thân thích có quan hệ huyết thống nào, có lẽ bọn họ tồn tại, chẳng qua ta đã tìm thật nhiều năm mà vẫn chưa thấy tung tích của họ đâu mà thôi.”

Khi nói ra những lời này, Lâm Cửu có chút thương cảm.

Nhưng Diệt Thiên lại một điểm cũng không thấy thương tâm thay Lâm Cửu, trái lại trong lời nói lại lộ ra chút vui sướng: “Rất tốt, suy nghĩ của con người tựa như gông xiềng vậy, không có thân thích râu ria, ngươi có thể sống tự tại hơn chút.”

Lâm Cửu lập tức lườm một cái, thối ma đầu quả nhiên là thối ma đầu, tư duy không giống người thường, tuy thấy thế, nhưng sao Diệt Thiên có thể nói tự nhiên như vậy?

Nhưng cũng thôi đi, với Lâm Cửu mà nói, y đã có người thân của chính mình, Diệt Thiên và Tiểu Đoàn Tử chính là người thân yêu nhất của y không phải sao? Hôm nay bọn họ chính là một gia đình nhỏ.

Chờ chút… Tiểu Đoàn Tử? An Chi?

Lâm Cửu lập tức phản ứng lại, hình như vừa rồi lúc mới đầu cũng chỉ có một mình Diệt Thiên xuất hiện trước mặt Lâm Cửu y mà thôi, sao đã qua lâu như vậy mà không thấy An Chi?

“Diệt Thiên, An Chi đâu? Con của chúng ta đi đâu rồi?” Lâm Cửu còn nhớ tin tức trên đưa trên ti vi, nó xác thực có nhắc tới Diệt Thiên ôm một hài tử, nhưng bây giờ sao lại không thấy An Chi.

“An Chi á?” Diệt Thiên vẫn là cái bộ dáng không giật mình không sợ hãi, bình tĩnh, thản nhiên đó, chầm chậm nói với Lâm Cửu: “Nó ổn, tiểu tử đó muốn ăn kem, ta liền để nó lại đó.”

“Ngươi để An Chi lại một mình?” Sắc mặt Lâm Cửu lập tức có chút khó coi.

“Đúng vậy, ngày thường ngươi quá chiều nó, không thể cái gì cũng theo ý nó được, làm hài tử của ta và ngươi, An Chi phải có năng lực cướp đoạt bất cứ thứ gì nó muốn,” Thấy Lâm Cửu có chút lo lắng, Diệt Thiên không đành lòng an ủi: “Yên tâm đi, An Chi là con của chúng ta, nó sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Lâm Cửu lập tức lộ ra nụ cười khổ, nói: “Không phải ta sợ tiểu tử đó gặp chuyện không may, mà ta sợ xú tiểu tử đó khi dễ người khác, cũng lại gây ra chuyện gì doạ người.”

An Chi chính là hài tử của Lâm Cửu và Diệt Thiên, Lâm Cửu vĩnh viễn sẽ không lo lắng cho an toàn của xú tiểu tử đó ở thế giới này, tuy diện mạo xú tiểu tử đó di truyền không tồi, thoạt nhìn như con búp bê vô cùng dễ thương vô hại, nhưng Lâm Cửu hiểu rất rõ, kì thực nội tâm An Chi giống Diệt Thiên đều là lạnh lùng và kiểm soát tuyệt đối.

Diệt Thiên cứ vứt bừa An Chi ở bên ngoài như thế, quả thực không thể tưởng tượng nổi trong thời gian ngắn nhi tử ma quỷ kia của y sẽ khi dễ bao nhiêu người, lại gây ra biết bao hoạ.

“Không được, chúng ta phải mau tìm An Chi về!” Lâm Cửu vẫn đang trần nhông nhộng lập tức từ sô pha bật dậy, vội vội vàng vàng muốn đi tìm quần áo, chỉ là còn chưa đi được hai bước đã phải đỡ eo, trầm giọng gọi: “Diệt Thiên… qua, qua đây đỡ ta chút! Thắt lưng ta sắp gãy rồi…”

Diệt Thiên nhịn không được bật cười, đi lên phía trước trực tiếp ôm ngang Lâm Cửu vào phòng ngủ, đặt lên giường, đắp chăn, cúi đầu hôn một cái lên mặt Lâm Cửu, nói: “Ngươi cứ ở đây, ta sẽ đưa An Chi về.”





Kể rằng, sau khi Diệt Thiên bỏ rơi búp bê chạy đến chỗ ái nhân, Lâm An Chi đáng thương… chí ít là trong mắt người ngoài thoạt nhìn rất đáng thương, đang dùng hai cái chân ngắn ngủn đứng trên mặt đất, nhìn phụ thân uy phong lẫm lẫm suất khí bức người của nó trong nháy mắt biến mất tăm, đến một cái bóng lưng cũng không lưu lại.

Tiểu Đoàn Tử chảy nước miếng, ngậm ngón tay, năng lực tiêu hoá của búp bê đang tuổi lớn này vô cùng nhanh, mới trước đó không lâu cái bụng vẫn còn tròn trịa no đến căng phình giờ đã dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai nén xuống, không an phận mà phát ra những tiếng sôi “ùng ục ùng ục”.

Nuốt nuốt nước miếng, Tiểu Đoàn Tử với khuôn mặt tuấn tú thiên chân vô tà chọc người thương yêu, chớp chớp đôi mắt ầng ậng nước hầm chứa đầy dục vọng… cái gì, hài tử mới nhỏ như vậy sao có thể có dục vọng được?!

Nói chung là, Tiểu Đoàn Tử dùng một ánh mắt nóng rực có thể khiến người ta bị phỏng, nhìn chằm chằm vào… cái kem trong tay một tiểu nam hài tầm tám chín tuổi cách đó không xa vừa mới từ trong quầy bán quà vặt đi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.