Bình thường đều là Trương Nhất Bình chăm sóc đến chế độ ăn uống thường ngày của Lâm An Chi, hôm nay lại đột nhiên đảo ngược, đến phiên Lâm An Chi phải chăm sóc lại cho người khác.
Kéo ghế ngồi xuống bên giường, Lâm An Chi nhìn nam nhân còn đang hôn mê bất tỉnh, cơn gió mát lành thỉnh thoảng từ ngoài cửa sổ tiến vào, thổi bay tấm rèm cửa nhạt màu, mang theo ánh nắng ấm áp pha lẫn với hương bùn đất. Sớm mai tốt đẹp biết bao nhiêu, nam nhân này còn muốn ngủ đến khi nào mới chịu tỉnh dậy đây?
“Trương Nhất Bình, lá gan của ngươi thực càng lúc càng lớn rồi.” Lâm An Chi thì thào nói.
Ánh nắng ấm áp khiến người ta buồn ngủ, ngồi một lúc không có việc gì, Lâm An Chi cũng không biết “sắp tỉnh lại” theo như lời của Lâm Cửu là phải tới khi nào.
Cởi áo khoác, Lâm An Chi dứt khoát chen chúc lên giường, nhấc chăn lên chui vào, đưa tay ôm lấy nam nhân đang ngủ say bên cạnh, cho dù hôn mê bất tỉnh, Trương Nhất Bình cũng vẫn như hoả lò toả ra hơi nóng, khiến Lâm An Chi luôn luôn bất tri bất giác mà dựa sát vào.
Sáp lại rất gần, vì vậy có thể nhìn thấy rõ gương mặt của Trương Nhất Bình, không tính là quá gây chú ý cho người khác, chí ít so với Lâm An Chi thì còn kém rất xa, nhưng gương mặt nhìn như bình thường này, lại có thể khiến Lâm An Chi nhìn ngắm tròn hai mươi năm mà vẫn không cảm thấy ngán.
Khuôn mặt góc cạnh phân minh, cái mũi cao thẳng, đôi môi đầy đặn, và còn đôi mắt sáng ngời đang nhắm chặt… đối với Lâm An Chi vốn đã quen ngắm bản thân mình, quen nhìn thấy bộ dạng vô cùng ưu tú của Diệt Thiên và Lâm Cửu mà nói, Trương Nhất Bình quả thật không thể tính là xinh đẹp kinh diễm.
Trong ấn tượng ban đầu của Lâm An Chi, hắn còn nhớ vị cha Lâm Cửu của hắn hình dạng lúc đầu không phải như bây giờ, nhưng là bộ dáng thế nào thì hắn cũng không còn nhớ rõ nữa.
Nghe Diệt Thiên nói, hình như là bởi vì từ khi đánh thức bạch liên ấn kí trên thân thể Lâm Cửu tại thế giới này, khiến Lâm Cửu không chỉ từ từ khôi phục lại sức mạnh kiếp trước, mà đến hình dáng và khí chất cũng từ từ thay đổi.
Cũng do dáng dấp thay đổi, người cũng không lão hoá, từ Xích Thổ Đại Địa trở lại xã hội hiện đại sau lần họp lớp đó, Lâm Cửu trên cơ bản là cắt đứt mọi liên hệ với những người bạn học đó, gần như không còn qua lại nữa.
Một mặt vì sợ gặp phiền phức, một mặt chẳng phải bởi vì bên cạnh còn có một người nam nhân đáng giá để Lâm Cửu từ bỏ mọi sinh hoạt trước đây sao? Có đôi khi Lâm An Chi cũng thấy hâm mộ cha và ba, có thể tìm thấy một người cùng đồng sinh cộng tử, làm bạn suốt đời trên thế giới này, đâu có dễ dàng chứ?
Duyên phận và gút mắt không thể cắt đứt giữa Diệt Thiên và Lâm Cửu, làm cho đời sau là Lâm An Chi thường có chút mê mang.
Khẽ thở dài một tiếng, Lâm An Chi ôm lấy nam nhân bên cảnh cảm thấy hơi buồn ngủ.
Đột nhiên Lâm An Chi cảm giác được nam nhân bên cạnh khẽ giật giật, gần như đồng thời khi Lâm An Chi nhìn về phía Trương Nhất Bình, người nọ cũng từ từ mở mắt, một đôi mắt trong trẻo sáng ngời mà lộ ra đồng tử màu đen giản dị.
Trương Nhất Bình vừa mở mắt liền nhìn thấy Lâm An Chi, thấy đối phương trừng mắt nhìn mình, trong ánh mắt là tâm tình Trương Nhất Bình xem không hiểu, dường như là kích động, lại dường như mang theo chút tức giận.
Trương Nhất Bình nghĩ thầm, có phải cậu lại ngủ quên rồi không?
“Thiếu gia, có phải tôi đã ngủ lâu lắm rồi không?” Không còn thấy mệt mỏi uể oải như trước kia, lần này tỉnh lại Trương Nhất Bình đột nhiên cảm thấy thư thái hơn rất nhiều, tinh thần sảng khoái mà không phải kiểu cả người không còn chút sức lực nào, tinh thần chán nản như trước đây.
Đương nhiên là ngủ rất lâu rồi, lẽ nào ngươi không biết mình đã ngủ bao lâu sao?! Lâm An Chi rất muốn mở miệng mắng nam nhân trước mặt, thế nhưng vừa há mồm ra lại đột nhiên nhớ tới tờ giấy Lâm Cửu đưa cho hắn.
[Không thể mắng người, càng không được làm cho Trương Nhất Bình không vui, phải tận lực khiến đối phương cảm thấy tâm tình thư sướng!]
Mặc dù Lâm An Chi hoài nghi tờ giấy này là Lâm Cửu viết cho Diệt Thiên nhưng lại đưa nhầm cho hắn, có điều… nên làm vẫn phải làm, dù sao Trương Nhất Bình mới vừa tỉnh lại, những lời mắng chửi như vậy cũng không tốt ha, kì thực không phải Lâm An Chi thích mắng mỏ Trương Nhất Bình gì, chẳng qua là vì có chút tức giận thôi.
Tức giận cái tên Trương Nhất Bình suýt nữa ngỏm củ tỏi mà cư nhiên cứ trưng ra cái bộ dạng chẳng biết gì ráo thế kia.
“Tỉnh lại là được rồi.” Đưa tay ôm lây Trương Nhất Bình, động tác ôn nhu của Lâm An Chi khiến Trương Nhất Bình có cảm giác như mình đang ở trong mộng.
Ngủ mơ sao? Nhất định là ngủ mơ rồi ha? Sao thiếu gia có thể đột nhiên trở nên ôn nhu như vậy được…
“Thiếu gia, có phải tôi đã làm sai điều gì không, nếu như tôi làm sai cậu cứ mắng tôi là được, đừng… đừng đột nhiên như vậy…” Ôn nhu đột nhiên đến ngược lại khiến Trương Nhất Bình không kịp trở tay, nhịn không được bắt đầu thấy sợ hãi, nếu như cậu làm sai điều gì, vậy chỉ cần Lâm An Chi mắng vài câu là không còn chuyện gì nữa, nhưng đột nhiên ôn nhu thế này, Trương Nhất Bình trái lại thấy sợ hãi hơn.
Phản ứng của Trương Nhất Bình không khiến Lâm An Chi tức giận, nhưng lại khiến nam tử thấy nhói lòng, lẽ nào trong mắt Trương Nhất Bình, mình phải mắng cậu ta mới là bình thường sao?
Nhớ lại, hình như quả thật là như vậy, hắn hầu như rất ít quan tâm đến Trương Nhất Bình, cũng khó trách Trương Nhất Bình lại thụ sủng nhược kinh.
“Một, chẳng qua là ngươi đã ngủ quá lâu, điều đó có doạ đến ta chút ít, nếu như ngươi vẫn không tỉnh lại ta cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.” Lâm An Chi mỉm cười lắc đầu, vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt vẫn còn lộ rõ vẻ sợ hãi của Trương Nhất Bình, cái bộ dạng này của Trương Nhất Bình khiến Lâm An Chi nhớ tới con nai con đang hoảng sợ.
Nói như vậy… thật sự rất dễ khiến người ta hiểu lầm.
Trương Nhất Bình hít sâu một hơi tự nói với chính mình: đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm, thiếu gia chỉ quan tâm đến mình mà thôi, đừng suy nghĩ bậy bạ nữa Trương Nhất Bình!
“Thiếu gia tôi… tôi đi nấu cơm cho cậu, cậu đói bụng chưa?” Sợ mình sẽ lại miên man suy nghĩ linh tinh, Trương Nhất Bình lúng ta lúng túng muốn xuống giường nấu cơm, không nghĩ đến người hôn mê bất tỉnh mấy ngày nay là cậu mới là người cần ăn nhất, vừa đặt chân xuống giường cái bụng đã không chịu thua kém mà sôi lên “ùng ục ùng ục”, Trương Nhất Bình lập tức cảm thấy bên má nóng bừng như hoả thiêu, thật sự quá mất mặt rồi.
Lâm An Chi đẩy Trương Nhất Bình trở lại giường, nhìn bộ dạng hoảng loạn và quẫn bách của Trương Nhất Bình nhịn không được khẽ nhếch khoé miệng, cúi đầu nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn lên gương mặt đỏ bừng của nam nhân, nói: “Được rồi, ngươi cứ nghỉ ngơi thêm lát nữa đi, ta đi làm cơm.”
“Thiếu gia… cậu làm cơm?” Trương Nhất Bình kinh ngạc như trông thấy người ngoài hành tinh.
“Sao, ta giống người không biết làm cơm sao?” Xắn tay áo lên, Lâm An Chi nhìn Trương Nhất Bình, hạ mệnh lệnh: “Không được nhúc nhích, ngoan ngoãn nằm trên giường.”
Sau khi nói xong, Lâm An Chi liền ra ngoài, để lại Trương Nhất Bình đang còn ngơ ngác không dám tin.
Mới ngủ có một giấc, sao lại cảm thấy thái độ của Lâm An Chi lại thay đổi nhiều như vậy chứ?
…
…
Lâm An Chi bắt Trương Nhất Bình ngoan ngoãn nằm trên giường chờ, Trương Nhất Bình liền ngoan ngoãn nằm trên giường chờ, qua khoảng chừng nửa tiếng sau Lâm An Chi bê một chiếc đĩa đi vào, trên mặt là thần sắc cực kì vui vẻ.
“Trước ăn cái này đi.” Trên đĩa là một ít cơm rang, không biết có phải Lâm An Chi cho hết tất cả mọi nguyên liệu nấu ăn vào hay không mà nhìn qua thấy đủ mọi màu sắc trông rất đẹp.
“Thiếu gia thật lợi hại, thoạt nhìn trông rất ngon.” Trương Nhất Bình tiếp nhận cái đĩa, cầm lấy thìa vội vã ăn một miếng, đây chính là lần đầu tiên Lâm An Chi làm cơm cho cậu ăn.
Lâm An Chi lòng đầy chờ mong nhìn Trương Nhất Bình, người nọ nhanh chóng nuốt miệng cơm đầu tiên, lộ ra khuôn mặt khuôn mặt tươi cười thoả mãn cực kì, liên tục gật đầu nói: “Rất ngon, cám ơn thiếu gia.”
“Thực sự?” Thấy Trương Nhất Bình lại muốn ăn tiếp thìa thứ hai, Lâm An Chi liền sáp đến há mồm ngậm luôn thìa cơm vốn nên vào miệng Trương Nhất Bình, nhưng còn chưa nhai được một cái, Lâm An Chi đã nhịn không được mà phun ra, mặn chết đi được, thật không biết tại sao Trương Nhất Bình lại bảo ngon, còn có thể ăn tiếp.
“Mặn chết đi được.” Lâm An Chi lạnh mặt nói.
“Không hề a, rất ngon mà.” Lần đầu tiên Lâm An Chi làm cơm cho mình, dù có là độc dược, Trương Nhất Bình cũng sẽ ăn hết, nam nhân cười lại ăn thêm miếng nữa.
“Đừng ăn.” Lâm An Chi đoạt lấy cái đĩa ném vào thùng rác, kéo Trương Nhất Bình rời giường đẩy mạnh vào phòng tắm, nói: “Tắm rửa thay quần áo, chúng ta ra bên ngoài ăn.”
“Thiếu gia, tôi có thể đi làm cơm.” Nhìn đống cơm rang bị ném vào thùng rác, Trương Nhất Bình có chút xót xa không nỡ, bộ dáng nam nhân đều bị Lâm An Chi thu hết vào tầm mắt.
“Ta đã nói ra ngoài thì phải ra ngoài.” Nam nhân này, thích mình như vậy sao? Không phải chỉ là vài hạt cơm rang thôi sao cần gì phải bày ra cái bộ dạng quý trọng như thế.
Thích… Lâm An Chi đột nhiên không khỏi nhíu nhíu lông mày, có lẽ, cùng với nói Trương Nhất Bình phục tùng mình là bởi vì quan hệ chủ tớ, còn không bằng nói là bởi vì một loại tình cảm khác có vẻ chuẩn xác hơn.
Một loại tình cảm mà Trương Nhất Bình sẽ không bao giờ mở miệng nói ra.
Lại nói tiếp, từng ấy năm tới giờ, hình như Lâm An Chi chưa từng đưa bất cứ thứ gì cho Trương Nhất Bình, đến làm cơm cũng là Trương Nhất Bình lo, Lâm An Chi chưa từng nấu qua bữa cơm nào, càng chưa từng mời Trương Nhất Bình ra ngoài ăn gì đó.